Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 337

Thím Phùng ăn bánh mì mềm xốp nóng hổi thì cười tươi nói, “Hôm nay hưởng sái nhà cháu, nhà thím lại không cần nấu cơm rồi.”

Tống Thời Hạ tháo tạp dề ra:

“Nếu không có thím giúp đỡ, một mình cháu khéo phải làm đến tối mới xong được.”

Còn trứng và sữa chưa dùng hết, Tống Thời Hạ nghĩ có thể làm bánh trứng.

Tuy bánh trứng mình làm ra không ngon như hàng chính tông nhà người kia, nhưng mùi vị chắc sẽ không tệ lắm.

Mùi bánh trứng ngọt ngào hơn điểm tâm bình thường rất nhiều.

Thím Phùng chân trước mới vừa mang bánh mà Tiểu Tống cho về nhà, chân sau đã ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào truyền tới từ cách vách.

Thím Phùng lẩm bẩm:

“May mà hôm nay ăn no rồi, bằng không ngửi mùi thôi cũng sẽ thèm c.h.ế.t mất.”

Mỗi lần tới giúp đỡ Tiểu Tống, bà đều thấy rất ngại, đồ ăn mới ra lò Tiểu Tống đều mời bà nếm thử.

Bà không cần tốn xu nào cũng được ăn các loại quà bánh đắt đỏ mà mình không thể mua nổi, đám trẻ ở nhà cũng có lộc ăn theo.

Đám nhóc trên lầu ban đầu chạy xuống ăn hai cái bánh rán, xong xuôi lại chạy về thư phòng ngồi học với ba.

Bây giờ ngửi thấy mùi bánh trứng là chúng nó lại bắt đầu ngồi không yên.

Giáo sư Quý đeo mắt kính tìm đọc tài liệu viết luận văn, hai đứa bé nhoài người nằm trên bàn, mắt đảo láo liên.

Quý Nguyên cố ý nói lớn nhắc nhở ba mình, “Ùng ục ùng ục, sao tự nhiên bụng cứ kêu hoài vậy ta?”

Quý Dương cũng nhịn không được mà nuốt nước bọt, trẻ con mới 4 tuổi làm sao đỡ nổi sức hút của bánh trứng chứ.

Giáo sư Quý thì nghiêm túc ngồi viết luận văn, giống như khứu giác đã bị tịt mất rồi.

Hai đứa nhỏ cứ xoay tới xoay lui, chẳng buồn nhìn sách tập viết nữa, định lén chuồn xuống tầng dưới ăn bánh.

 

Vừa đi tới cửa phòng, giáo sư Quý đã ngẩng đầu lên, “Hai con đi đâu đó?”

Quý Nguyên xoa bụng: “Ba ơi, con với anh đói bụng quá à.”

Tống Thời Hạ bưng mâm lên lầu.

“Đứng ở cửa làm gì thế? Mẹ mới nướng bánh trứng đây, mau ăn thử đi.”

Hai đứa bé hưng phấn reo lên, lúc này giáo sư Quý mới ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào quanh quẩn khắp nhà.

Tống Thời Hạ đưa bánh cho hai đứa bé xong mới đến lượt Quý Duy Thanh, cô đặc biệt giới thiệu:

“Em bắt chước làm bánh tart trứng ngoài tiệm này, không biết có giống không, dù sao thì vẻ ngoài trông cũng giống y hệt đấy.”

DTV

Giáo sư Quý ăn thử một miếng rồi cho nhận xét:

“Ngon lắm, mùi cũng thơm, không thua gì bánh tart trứng chính tông ở nước ngoài cả.”

Tống Thời Hạ được khen thì vô cùng hài lòng.

Hương thơm ngọt ngào kia đến tối vẫn còn quanh quẩn khắp nhà, ngay cả giấc mơ cũng trở nên ngọt ngào đẹp đẽ hơn.

...

Đến cuối năm, Tống Thu Sinh cầm túi lớn túi nhỏ đến thăm.

Mỗi lần anh trai tới thăm đều khệ nệ tay xách nách mang như cứ như mấy tay nhà giàu mới nổi vậy.

Tống Thời Hạ không khỏi mở đầu bằng câu hỏi quen thuộc.

“Anh à, anh phát tài rồi ạ?”

Tống Thu Sinh liếc cô một cái.

“Lần nào cũng nói mấy lời này, còn lâu lắm anh trai em mới phát tài, nhưng đúng là kiếm được một mớ, còn không mau phụ anh xách mớ này vào nhà đi.”

 
Bình Luận (0)
Comment