Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 338

Tống Thời Hạ thè lưỡi, nhận lấy mớ quà anh trai đưa tới.

“Tại em thấy anh cầm nhẹ nhàng quá, còn tưởng anh không cần ai giúp.”

Tống Thu Sinh cạn lời: “Anh là khách tới chơi nhà, em tiếp đãi khách như thế đấy à?”

Tống Thời Hạ cười hì hì nói: “Mình là người một nhà mà, nói khách khứa thì xa lạ quá.”

“Được rồi, anh nói không lại em. Mớ đồ này là quà tết anh mua, còn có quà cho em, em rể với hai đứa nhỏ đấy.

Có cả quà tết Diêu Tuyết mua cho em nữa, đồ em tặng lúc trước cô ấy thích lắm, cô ấy còn nói có cảm giác như gần đây da trắng với mịn hơn hẳn rồi.”

Tống Thu Sinh không khỏi càm ràm: “Anh cũng chẳng thấy có gì khác, không phải xưa nay cô ấy đã trắng rồi à?”

DTV

Tống Thời Hạ không khỏi vặc lại:

“Anh đương nhiên không nhìn ra cái gì rồi, trong mắt anh, chỉ cần da không đen thì xem như trắng rồi.”

“Đúng là anh không hiểu thật, đàn bà con gái các em suốt ngày bôi bôi trét trét lên mặt, đã đẹp lắm rồi, còn bày vẽ ra làm gì nữa không biết?”

“Anh không hiểu đâu, ai mà chẳng yêu cái đẹp chứ?”

“Hai người đã đẹp thế rồi còn yêu làm đẹp nữa, không chừa đường sống cho người khác chứ gì.

Thôi bỏ đi, tạm thời không nói cái này nữa, anh là đàn ông thô lỗ không rành mấy cái này. Anh đưa tiền cho em trước nhé.”

Tống Thời Hạ cũng thường thấy lo lắng cho EQ của anh trai mình.

Nói anh ấy là kiểu đàn ông vô tâm, nhưng anh ấy lại biết cách dùng lời nói đơn giản thành tâm nhất để khen em gái và bạn gái xinh đẹp.

Nói anh ấy tinh tế thì lời nói với hành động lại chuẩn phong cách đàn ông vô tâm.

 

“Tiền gì cơ?” Chẳng lẽ anh trai cô mới đó đã kiếm được tiền lời rồi ư?!

Tống Thu Sinh đứng thẳng lưng:

“Không phải lần trước em bảo anh làm sách tranh thiếu nhi bán lấy tiền à? Anh đã đi tìm giáo viên trường mỹ thuật thủ đô, người ta tốn một tuần đã vẽ ra mẫu rồi.

Chị dâu em nhìn xong cảm thấy cũng không tệ, nên xin anh mua bản quyền tới thành phố G bán, anh nghĩ dù sao mối làm ăn này cũng không tệ, bán thì bán thôi.”

Tương đương với việc bây giờ còn chưa bán thì đã có tiền vốn, không cần dùng tới tiền lập nghiệp.

Tống Thời Hạ chỉ lấy 50%, nên anh trai đưa cho cô 2000 đồng.

“Anh à, anh có chắc là không phải chị dâu đang trợ cấp cho anh đấy chứ?”

Tống Thu Sinh bĩu môi:

“Chị dâu em không làm mấy mối lỗ vốn đâu, khả năng làm ăn kinh doanh của cô ấy giỏi hơn anh nhiều, chuyện yêu đương với làm ăn cô ấy có thể phân biệt rõ ràng mà.”

Lúc này Tống Thời Hạ mới yên tâm nhận tiền.

“Thế cũng được, bằng không em nhận tiền này sẽ không yên tâm.”

“Hai hôm nữa bên anh cũng xuất bản được rồi, em nói xem mình nên bán giá bao nhiêu thì được nhỉ?”

“Sao nhanh thế?”

Không thể trách vì sao Tống Thời Hạ lại kinh ngạc như thế.

Mới có nửa tháng, anh trai cô làm ăn nhanh nhẹn rốp rẻng như thế sao?!

“Sắp tới tết rồi, phải kiếm ít tiền mới có tiền tiêu tết chứ. Không chỉ anh sốt ruột đâu, bên nhà in cũng đang chờ anh kia kìa.”

“Cũng phải, vậy anh nhớ tìm vài giáo viên chuyên nghiệp xét duyệt nhé, nhớ để ý lỗi chính tả hoặc vấn đề in ấn đấy.”

 
Bình Luận (0)
Comment