Giáo viên mỹ thuật của trường mỹ thuật thủ đô thì không cần nghi ngờ, chủ yếu là sợ khâu in ấn có vấn đề thôi.
“Mấy chuyện em nói anh đều nhớ kỹ đây, anh đã bỏ tiền thuê giảng viên đại học kiểm tra hai lần rồi, tuyệt đối không có vấn đề.”
Tống Thời Hạ cũng yên tâm phần nào: “Thế cũng được, nhưng anh à, năm nay anh không về nhà ăn tết ạ?”
“Đương nhiên là phải về chứ, bán đến trước tết thì xưởng in mới nghỉ.”
Cô lại cho anh trai thêm mấy ý kiến.
Ví dụ như đăng báo để quảng cáo, biến phần quà tết kia thành quà hạng sang tết nhất phải mua biếu tặng.
DTV
Hàng có một không hai như thế, mọi người nhất định sẽ thích cho mà xem.
Kiếm tiền đợt tết này xong, chờ sang năm đám thương nhân khác muốn ăn theo thì phải kiếm được khác để làm ăn mới được.
Tống Thu Sinh cũng nghĩ vậy, ban đầu anh ấy muốn biến nó thành nghề tay trái, nhưng Diêu Tuyết đã nhắc nhở anh ấy.
Mấy nghề dễ dàng, không cần kỹ thuật này sẽ bị giành mất bát cơm rất nhanh.
Chẳng thà anh cứ giữ vững mục tiêu, phấn đấu ở mảng chăn nuôi rồi nhận thầu mối cung ứng nguyên liệu cho siêu thị với khách sạn và nhà hàng ở thủ đô, tiền kiếm được nhất định không thấp hơn cái này.
Trước khi anh trai rời đi, Tống Thời Hạ lại rót một bình rượu thuốc thích hợp cho nữ dùng, cùng loại với rượu cô đã tặng cho Qúy Yên Nhiên.
“Nếu chị dâu vất vả quá hoặc mất ngủ thì có thể uống, nhưng bình thường đừng uống thường xuyên nhé.”
“Ái chà, rượu thuốc à, hai hôm trước chị dâu em còn nói với anh là cô ấy tìm người mở rộng quan hệ.
Sau khi nghe được tin mấy người kia đều thích uống rượu thuốc, cô ấy còn nói không hiểu nổi đam mê của họ.”
Trùng hợp tới vậy ư?
Không phải là cùng một nhóm người đấy chứ.
Tống Thời Hạ cười nói:
“Có thể là có tuổi rồi nên thích mấy thứ bổ cho thân thể ấy mà, rượu thuốc có biết bao nhiêu loại.”
“Chứ còn gì nữa, thuốc viên của Đồng Nhân Đường gì đó cũng được yêu thích lắm, một viên đến 70 đồng, lại còn phải có quan hệ mới mua được cơ.”
Tống Thời Hạ có nghe nói, hình như là một loại thuốc tên An Cung Ngưu Hoàng hoàn.
Trong đó có một vị thuốc dùng tới sừng tê giác, qua 30 năm nữa, vì tê giác trở thành động vật được bảo vệ nên chỉ có thể dùng thứ khác thay vào.
Ngưu Hoàng hoàn này tới 30 năm sau có thể đấu giá tới 150 ngàn luôn.
“Là An Cung Ngưu Hoàng hoàn ạ? Nó cũng có tác dụng với một nhóm người. Như tặng quà đừng có tặng thứ này, em cảm giác ngụ ý không được tốt lắm.”
Anh trai nhắc tới Đồng Nhân Đường xem như nhắc nhở cô, có thể mua vài viên về xem thử.
Cô không thiếu 300 nghìn trong tương lai, chỉ tò mò không biết vì sao thứ thuốc này lại bán đắt như vậy.
Tống Thời Hạ nhờ anh trai mua vài viên thuốc cho mình, mua xong thì cô lập tức hối hận.
Cô cũng có dùng được đâu, mua về chỉ tổ phí tiền mà thôi.
Cô cất thuốc vào trong không gian, lỡ như ngày nào đó cần dùng tới nó thì sao.
Năm đầu kết hôn, theo lý thì ăn tết phải đi chúc tết họ hàng, nhưng vì Tống Thời Hạ phải về quê nên đã đi biếu quà tết cho họ hàng trước tết.