Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 344

“Đúng rồi, em gái anh tặng em hai chai rượu thuốc với một hộp trà, con bé nói là người lớn trong nhà đều thích lắm.

Em mang về cho bác trai giúp anh nhé. Em cũng đừng nhắc tới tên anh, mắc công bác trai ăn tết lại không vui.”

Diêu Tuyết cũng không chê rượu thuốc và trà rẻ tiền.

Mật ong với rượu dưỡng nhan em gái tặng cô ấy có dùng, cảm giác khí sắc của mình ngày càng tốt hơn, đến tháng cũng không còn đau nhiều nữa.

Nếu ông già còn không thích thì là tại ông ấy rồi.

“Anh bỏ vào vali của em đi, mắc công em bận quá lại quên mất.”

Trước ngày xuất phát, Tống Thời Hạ đã đưa tặng rượu thuốc cho những người quen biết, vò lớn trong nhà gần như hết sạch.

Mẹ chồng kéo cô vào phòng, vẻ thần bí.

“Đây là phong bao lì xì mừng tuổi con trước và cả tiền mua rượu thuốc nữa, đó là những chỗ quen biết của ba mẹ, ba mẹ không thể để con tốn kém được.”

Dù tiền đã đặt trong phong bì nhưng Tống Thời Hạ cũng biết đây là một món tiền không nhỏ, phong bì nặng trĩu tay.

“Mẹ, thế này thì nhiều quá.”

Mẹ chồng ấn vào tay cô:

 

“Không nhiều, đều là con số hợp tình hợp lý cả, A Thanh đã nói rằng con cũng tốn khá nhiều tiền để mua dược liệu rồi, còn đủ thứ chi vào đó nữa, tiền này là tiền con nên nhận được.”

Về phòng mình, Tống Thời Hạ mở phong bì.

Tiền lì xì mẹ chồng cho được đặt riêng trong một phong bao đỏ nhỏ.

 

Tống Thời Hạ liếc sơ, đoán chừng 1000 đồng, tờ tiền mệnh giá lớn nhất vào thời này là 10 đồng nên bao lì xì khá dày.

Phần còn lại là tiền rượu và tiền lá trà, cô chỉ bàn qua với Quý Duy Thanh về giá cả rồi giao hết hàng cho mẹ chồng.

Định giá cuối cùng thế nào còn phải xem mối quan hệ giữa ba mẹ chồng và đối phương ra sao, xem như nửa bán nửa biếu.

Không ngờ cũng bán được hơn 2000.

Quý Duy Thanh ở dưới nhà sửa soạn lại những túi quà tặng, đây đều là quà của cha mẹ anh gửi cho nhà vợ.

Tống Thời Hạ ngồi trong phòng đếm tiền mỏi tay, thấy giáo sư Quý nhà mình đi vào bèn nhoẻn cười với anh: “Mẹ lì xì sớm cho em tận 1000 đồng đấy.”

Cô hiểu ý mẹ chồng.

Hai vợ chồng cô kết hôn mà không bày tiệc đãi khách, cũng không nhận được quà mừng khi con dâu mới ra mặt ba mẹ chồng, vốn định dịp tết làm quen với họ hàng thì lại xảy ra biến động.

Tiền mừng tuổi bình thường đương nhiên không thể nhiều như thế, chẳng qua mẹ chồng muốn bồi thường cho cô, số tiền này coi như là phần quà bổ sung cho cô dâu mới.

Giáo sư Quý ngồi xuống cạnh cô: “Nhiều thế à, lần gần đây nhất mẹ cho anh tiền là lần anh đi du học.”

Tống Thời Hạ nhét tiền xuống dưới gối: “Ài, thì tại em đang thất nghiệp mà.”

Quý Duy Thanh không biết phải nói gì.

Dân thất nghiệp này ngâm một vò rượu có giá trị ngang với nửa năm tiền lương của anh, còn than nghèo kể khổ.

Tống Thời Hạ gọi điện cho anh trai, hẹn ngày mai gặp ở nhà cô.

Tống Thời Hạ sợ lạnh, mùa đông thích đắp chồng hai chiếc chăn lên cho kín gió.

Và thường thì cô sẽ chờ giáo sư Quý nhà cô vào chăn trước, làm ấm chỗ rồi mới chui vào, chiếm lấy chỗ anh.

 
Bình Luận (0)
Comment