Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 343

Quý Duy Thanh đi xuống lầu: “Sao thế?”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ giải thích: “Em nấu cơm niêu, hai đứa nhỏ lại cho rằng em bỏ em bé vào nồi nấu.”

“Ăn cơm thôi, để bọn nhỏ ăn thử là biết thôi ấy mà.”

Quý Nguyên tỏ vẻ kháng cự, được mẹ ôm trong lòng dỗ vẫn không chịu há miệng ra.

Quý Dương cầm thìa, bàn tay nhỏ cứ run run.

DTV

Chỉ có giáo sư Quý là cầm đũa lên ăn như không có chuyện gì.

Quý Nguyên dụi đầu trong n.g.ự.c mẹ, “Mẹ ơi, con không đói ạ.”

Quý Dương bạo gan ăn thử một mình, cứ như không bị ảnh hưởng gì.

Quý Nguyên thì sống c.h.ế.t không chịu ăn, Tống Thời Hạ nhân lúc cậu bé không chú ý mà đút một muỗng cơm đầy ụ cho cậu bé.

“Có phải là không có gì không? Anh trai đang ăn kia kìa, Nguyên Nguyên muốn làm nhóc nhát gan à?”

Quý Nguyên vô thức nhai nhai thử, không thấy đau gì hết, không phải đang ăn em bé!

Tiếp theo không cần cô đút, hai đứa bé đã bắt đầu tự giác ăn cơm.

Vừa rồi sợ hãi bao nhiêu thì bây giờ ăn ngon lành bấy nhiều.

Tống Thời Hạ ăn cơm.

Lâu lắm rồi cô không ăn đồ Quảng, chờ giao thông phát triển, được đi du lịch thì tốt rồi, cô hơi nhớ dimsum với bánh cuốn rồi.

Mấy năm sắp tới thì thôi đi vậy, ngồi xe lửa cũng phải mất một ngày một đêm, thà không đi còn hơn.

...

 

Năm nay Diêu Tuyết phải về nhà.

Ba của cô ấy đã gọi điện cho cô ấy biết bao nhiêu lần, cô ấy đành để chiếc xe vận tải nhỏ của công ty lại cho đồng chí người yêu.

Cô ấy soi gương, đeo hoa tai trân châu lên, trên cổ là một chiếc vòng cổ trân châu.

“Em có để một chiếc xe bán tải màu trắng nhỏ ở công ty cho anh đấy, anh mua nhiều đồ như thế, lái xe hơi không chở về hết được đâu.”

Tống Thu Sinh nhờ vả quan hệ, tìm được phiếu mua tủ lạnh với máy giặt, tết này về nhà nhất định sẽ cực kỳ nở mày nở mặt.

Mấy hôm trước anh đi thu gom hàng nông sản kiếm được một mớ, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà còn kiếm được nhiều hơn thu nhập suốt nửa năm của anh.

Không chỉ anh mua đồ tết, Diêu Tuyết cũng mua quà cho gia đình anh.

Toàn là mấy thứ nhu yếu phẩm, quần áo và giày dép chỉ có thể mua ở nước ngoài.

Tống Thu Sinh tựa ở cửa, ăn mặc khác hẳn lúc bình thường đi gặp em gái.

“Cảm ơn em nhé, khi nào thì em về?”

Diêu Tuyết thoa son xong, vén tóc hất ra sau lưng.

“Sớm nhất cũng phải qua tết, chắc ba em cũng muốn bảo em đi ăn cơm với người ta, thật hết nói nổi mà, anh nói xem, ông ấy cũng lớn tuổi rồi, sao không chịu ngồi yên như thế chứ?”

“Em đừng nói ba em như thế, nếu anh có con gái, anh cũng không muốn con gái anh quen một thằng đàn ông nghèo rớt mồng tơi đâu.

Muộn nhất thì cuối năm, anh nhất định sẽ khiến em có thể quang minh chính đại đưa anh về nhà.”

Diêu Tuyết đi tới bên cạnh anh ấy, ôm mặt anh ấy hôn một cái.

“Không vội, em chờ anh.”

Tống Thu Sinh cười cười xoa mặt, bôi ra một vệt đỏ lòe, được rồi, lại phải đi rửa mặt rồi.

 
Bình Luận (0)
Comment