Người đàn ông bên trên dịu dàng rướn người hôn lên mắt cô, l.i.ế.m sạch từng giọt nước mắt.
Cô vặn đầu né đi: “Đừng có hôn em.”
Hơi thở nóng rực của giáo sư Quý phả xuống làm má cô ửng đỏ.
“Ngoan, rất ngọt.”
Xấu hổ muốn chết, Tống Thời Hạ bịt chặt mắt lại, không dám nhìn anh.
Giáo sư Quý khẽ cười, nhưng vẫn không chịu buông tha cho cô, cạy môi cô ra một cách vừa dịu dàng lại vừa bá đạo.
Tống Thời Hạ bài xích hành vi của anh theo bản năng, giáo sư Quý lại cười.
“Sao lại chê bản thân mình như thế?”
“Nóng muốn chết, anh tránh ra.”
Nụ hôn của giáo sư Quý càng triền miên ướt át hơn, rốt cuộc anh đã vượt mặt cả ‘đàn chị’ đã từng chỉ bảo cho mình rồi.
‘Đàn chị’ Tống bị hôn đến choáng váng, vứt bỏ cả thói ở sạch, lần này hai bên hòa nhau.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe thấy giáo sư Quý nói một câu:
“Không khô chút nào, rất nhiều nước.”
Tống Thời Hạ vừa mệt vừa buồn ngủ, mắt không mở nổi nữa, lòng âm thầm tự thôi miên:
Mình đang nằm mơ thôi, Quý Duy Thanh không thể nói như thế được.
…
Sáng hôm sau, khi xuống nhà, Tống Thời Hạ sững cả người trước đống quà chất cao ngất giữa phòng khách.
“Đây là đồ để chúng con mang về quê ạ?”
Hàn Dung vui vẻ nói:
“Lẽ ra năm nay ba mẹ nên về đó gặp ba mẹ con, xem như người lớn hai nhà chính thức gặp mặt.
Nhưng ba con không đi được, đành phải gửi ít quà cho vẹn lễ nghĩa, để tránh cho hàng xóm nhà con nói ra nói vào.”
Tống Thời Hạ quay sang nhìn giáo sư Quý:
“Nhưng mà thế này thì nhiều quá mẹ ạ, không cần nhiều như vậy đâu, ba mẹ con cũng thông cảm được mà.”
DTV
“Toàn là mấy đồ ăn mặc dùng bình thường, trông cồng kềnh nhưng không đắt đâu.”
Chỗ này tính ra cũng phải hơn 200, Tống Thời Hạ nhìn đã thấy khó xử.
Ba mẹ cô nhận được sẽ càng khó xử hơn, nhưng cô lại không thể từ chối lòng nhiệt tình của mẹ chồng, đành phải xách lên xe.
Ngồi vào xe, cô còn trách giáo sư Quý:
“Sao ban nãy anh không nói giúp em một câu, mang nhiều đồ như thế về nhà, người ta sẽ tưởng em trúng số, hoặc là vơ vét của nhà chồng mang về nhà mẹ đẻ.”
Quý Duy Thanh hơi khựng người:
“Nhưng đây đều là những thứ mà anh với ba mẹ đã chọn ra, mẹ nói năm đầu về ăn tết phải thật chu toàn, từ sang năm sẽ trở lại bình thường, em không cần phải có gánh nặng tâm lý.”
“Thật chứ? Vậy lúc về anh nhớ nói lại với ba mẹ em thế, em sợ ba mẹ em cảm thấy em thích hư vinh, yêu cầu nhà chồng mua nhiều quà để cho ba mẹ được rạng mặt, họ sẽ mắng c.h.ế.t em.”
Đây đều là những hậu quả xấu mà nguyên thân để lại cho Tống Thời Hạ.
Giá như nguyên thân có ấn tượng đẹp trong lòng cha mẹ hơn một chút thôi, cô đã có thể yên tâm thoải mái nhận hết chỗ quà này, đồng thời cũng sẽ thay mặt cha mẹ đáp lễ đầy đủ cho nhà cha mẹ chồng.
Nhưng ấn tượng ‘thích hư vinh’ của nguyên thân để lại cho người xung quanh lại quá rõ ràng.
Trong nhà chắc chỉ có Tống Thu Sinh nhiều năm bôn ba kiếm tiền ở nơi khác, xa người nhà lâu ngày.
Khi gặp Tống Thời Hạ, trong lòng chỉ có tình thân cho nên anh ấy mới không cảm nhận được sự thay đổi lớn từ cô.