Mẹ chồng Tống Xuân Hạ đang nấu mỳ trong bếp, mấy chị em ngồi trong phòng khách trò chuyện.
Tống Xuân Hạ tán gẫu với các em nhưng mắt vẫn thường liếc về phía phòng ngủ.
Đám nhóc đã ngủ từ trên xe về đây, Quý Duy Thanh xuống xe cũng không đánh thức chúng mà bế vào phòng cho khách để hai đứa ngủ tiếp.
Tống Xuân Hạ cố kìm nén cơn tò mò, quay sang tra tấn cậu em đang hí hửng khoe khoang.
“Thu Sinh giỏi nhỉ, lần này lại lái xe về nhà?”
Em rể chị là người thành phố, cấp bậc cao đến độ có tài xế riêng thì để sau hẵng hỏi, cậu tài xế còn đang ở trong bếp phụ nấu ăn, nói nhiều không tiện.
Tống Thời Hạ ngồi bên, sung sướng cười trên nỗi khổ của anh trai, để xem ông anh này lấy cớ thế nào.
Tống Thu Sinh lại thành thật khai ngay: “Xe này em mượn bạn thôi.”
Tống Xuân Hạ không tin: “Bạn bè gì mà tốt với em thế? Cũng là người bạn lần trước đã cho em mượn xe đó hả?”
Tống Thu Sinh cười hề hề rất ngây ngô: “Đương nhiên không phải bạn bình thường, là bạn gái em.”
Tống Xuân Hạ cười nhạo:
“Em bảo đó là xe của ông chủ em thì có khi chị lại không cười em đâu, vào thành phố làm tài xế cũng rất giỏi rồi.
Nhưng đừng có nói dối kiểu này chứ, chẳng lẽ tết nhất về nhà em cũng định trả lời ba mẹ thế à?”
Vẻ tươi cười trên mặt Tống Thu Sinh sụp đổ, anh chàng xìu ra:
“Em là loại người đó sao? Em đây chín chắn đàng hoàng, rất đáng tin, sao có thể lôi chuyện như thế ra đùa?
Không tin chị hỏi em gái với em rể chị xem, hai đứa đã gặp bạn gái em rồi đó.”
Tống Thời Hạ vội thanh minh: “Dừng, chỉ có em từng gặp, giáo sư Quý nhà em chưa gặp nhé.”
Tống Xuân Hạ vội truy hỏi:
“Anh em có bạn gái thật hả? Có thật không? Cô đó trông thế nào? Tính tình được không?”
Tống Thời Hạ ngoan ngoãn đáp:
“Anh ấy đang có bạn gái thật, trông đẹp lắm chị ạ, y như minh tinh trên tivi ấy, còn hào phóng nữa chứ, lần đầu gặp mặt đã tặng em chiếc áo lông vũ này.”
Tống Xuân Hạ sờ thử chiếc áo khoác trên người em gái.
“Đây là áo lông vũ à? Sao sờ vào thấy lạnh cả tay thế? Mặc có ấm nổi không?”
Tống Thời Hạ kiên nhẫn giải thích:
“Lớp trong áo có độn lông, lớp ngoài sờ thấy lạnh là vì nó làm bằng sợi tổng hợp để bảo vệ lớp trong thật kín mới có thể giữ ấm, như mình hay dùng vải thô để làm lớp ngoài cho áo bông ấy.
Loại áo như thế này ở các nơi đang rất được ưa chuộng, nhưng nó đắt nên ở thủ đô cũng không có nhiều người mua được đâu.”
Tống Xuân Hạ lại sờ vào trong tay áo em gái.
“Ừ, bên trong ấm thật.”
Tống Thời Hạ bị nhột, cười khanh khách né đi.
DTV
“Chị, anh rể đang làm gì trong bếp thế? Sao không ra nói chuyện?”
“Anh rể em đang làm xiên lẩu đấy, bình thường toàn chị với anh em làm, nay các em về nên để ảnh làm một mình. Anh rể em mồm mép vụng về, chúng ta cứ kệ anh ấy đi.”
Tống Thời Hạ xắn tay áo:
“Bảo anh ấy bưng lên đây chúng ta vừa nói chuyện vừa làm cho nhanh, cũng rảnh tay mà.”
“Thôi thôi, các em lái xe với ngồi xe cả ngày không mệt à? Cơm nước xong thì đi nghỉ sớm, chị với anh ấy làm chừng một tiếng là xong thôi.”