Bà Tống vui mừng: “Thật hả? Nếu lại cao gấp đôi nữa, gia đình chị con cũng được dễ thở hơn.”
Tống Thời Hạ nghe ra ẩn ý trong đó: “Nhà chị ấy lại gặp vấn đề gì khó sao?”
Tống Thu Sinh vào nhà, ngồi xuống: “Mẹ với em đang nói chuyện gì đấy.”
“Chuyện công việc của chị cả.”
Tống Thu Sinh bèn bảo:
“Con cũng thấy chuyện chị ấy mất việc rất khó hiểu, bình thường chị ấy luôn đạt danh hiệu nhân viên mẫu mực cơ mà, sao lại phải nghỉ ngang như vậy?”
Tống Thời Hạ giải thích:
“Chị cả chủ động nghỉ việc, chắc là chị ấy cũng nhận ra lãnh đạo cố tình làm khó mình nên không muốn tiếp tục ở lại chịu đựng.”
Nếu không có nghề phụ hiện nay, có lẽ chị ấy vẫn sẽ phải tiếp tục cắn răng chịu đưng những bắt bẻ gây khó dễ từ phía lãnh đạo.
May thay, có nguồn thu nhập phụ này đã giúp chị ấy đủ dũng khí nghỉ việc.
Bà Tống ủ ê nói:
“Căn nhà mà gia đình chị con đang ở trước kia thuộc về hai anh em nhà ba chồng chị con.
Ông anh trai ba chồng chị con, tức là ông bác anh rể con đó, cảm thấy nhà nghèo quá, mới ăn trộm vại mỡ heo và hai đồng tiền trong nhà rồi bỏ đi.
Mấy hôm trước thấy trở về làm ầm ĩ, đòi chia nhà chia đất, ổng là bác của anh rể con, mà ba nó lại qua đời sớm.
Người ta là bậc chú bác, cũng khó xử. Ông đó yêu cầu, hoặc đưa tiền, hoặc là chia đôi căn nhà ra.”
Đêm qua Tống Thời Hạ ở lại nhà chị cả, có ấn tượng về tổng thể căn nhà, nếu chia đôi thì rất phiền.
Chia ra một nửa, khu bếp và nhà vệ sinh sẽ thành của công để dùng chung.
Mà căn nhà chỉ có ba phòng ngủ liền nhau, người thì đông, chia nhà còn phải chia cả gia cụ, kiểu gì cũng sẽ bị người ta chiếm lợi.
Cho nên biện pháp tốt nhất là đưa tiền.
“Ổng muốn bao nhiêu?”
“200 đồng, cái nhà chị con đang ở, bán cả đi may ra cũng chỉ mới từng ấy tiền, hẳn ông ta biết chị con làm buôn bán nên mới cố ý tăng giá làm khó nó.”
Tống Thu Sinh tức giận không thôi:
“Lúc trước ông ta trộm tiền trộm đồ trong nhà bỏ trốn, suýt thì khiến cả nhà c.h.ế.t đói, sao nay còn dám mặt dày về đòi đất?”
Bà Tống thở dài:
“Chuyện này khó xử thế đó, những người năm đó đều đã qua đời rồi, khi ấy mẹ chồng chị con còn chưa về nhà đó.
Cho nên tính ra, mấy mẹ con đều không phải người chịu thiệt thòi từ ổng, thành ra cũng không có lập trường mà nói ổng.”
Tống Thu Sinh cau mày: “Ông ta hiện làm gì, ở đâu?”
“Không có việc làm, nghe nói năm đó bỏ trốn, tới tận đẩu đâu, làm rể nhà người ta, hiện giờ nhà bên đó nghèo quá không có gì ăn mới chạy về vòi tiền.”
Chẳng trách nhà chị ấy thấy có vẻ nặng nề, thì ra là gặp chuyện khó xử.
DTV
200 cũng chẳng là gì với Tống Thời Hạ, quan trọng là đối phương quá đáng, hành vi đáng ghê tởm, không muốn mất tiền cho ông ta.
Tống Thời Hạ và anh trai đều có thể dễ dàng bỏ ra 200, nhưng cả hai đều không muốn đưa tiền cho loại người này.
Bà Tống thấy bầu không khí nặng nề bèn nói sang chuyện khác: “Thôi, mẹ đi xem gà chín chưa, mau mau sắp cơm cho đám nhỏ đi.”