Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 362

Quý Duy Thanh ‘ừm’ một tiếng: “Xin lỗi, anh suy xét không được chu toàn.”

Tống Thời Hạ tủm tỉm cười, ôn hòa giải thích với anh:

“Anh không cần xin lỗi em, anh đối xử tốt với ba mẹ em, lẽ ra em nên nói lời cảm ơn anh mới phải.

Nếu có chuyện gì mà em không đồng ý thì nhất định sẽ có lí do riêng, anh muốn tặng đồ cho ba mẹ em thì cứ nói với em, biết đâu em còn có thể đưa ra gợi ý xác đáng.”

Hai vợ chồng bộc bạch tâm sự, cùng thống nhất với nhau như thế.

Tống Đông Đông ban sáng thì còn cố gắng ra vẻ người lớn trước mặt các cháu, đến chiều đã bại lộ bản tính, dẫn hai cháu mới chạy đi chơi khắp thôn.

Tống Thời Hạ nhét cho cậu 5 đồng tiền, bảo cậu thấy cái gì thích thì cứ mua.

Trẻ con nơi này đến tết mới có mấy đồng lẻ tiêu vặt, tiền mừng tuổi cũng chỉ có vài hào hay một đồng.

5 đồng với ba đứa trẻ cũng đã là một số tiền cực lớn rồi, không sợ chúng không đủ tiền tiêu.

Người lớn nói chuyện trong giờ cơm, Tống Đông Đông cũng ở đó.

Tuy cậu chỉ im lặng cắm đầu ăn cơm nhưng tai vẫn dựng lên nghe ngóng.

Cuối cùng cho ra kết luận là, chị gái mình rất giỏi kiếm tiền, không tiêu tiền của anh rể để mua quà cho nhà mình, năm nay chị ấy còn phải thi đại học.

Tống Đông Đông hơi chột dạ, không biết liệu mình có thi đỗ vào cấp ba hay chăng.

Tống Thu Sinh thì sang nhà đại đội trưởng một chuyến, khi về nói với ba mẹ ngày mai mổ heo.

Bà Tống đang cho gà ăn ở sân sau, lo lắng hỏi: “Sao sớm thế?”

“Sớm gì nữa mẹ, sắp tết rồi, nhà nào cũng đang cần mua thịt, đại đội ta không có nhiều nhà nuôi heo, các nơi khác họ cũng xẻ thịt heo hết rồi đó.

Nhà ta thịt heo bán, đại đội mình không cần đi mua nơi khác.”

Sáng sớm, trời lạnh, Tống Thời Hạ không muốn dậy, nghe thấy người bên cạnh đã rời giường, sột soạt thay đồ.

Mặc dù động tác rất nhẹ nhàng nhưng cô vẫn bị đánh thức.

Mơ màng quay sang phía đó, cô hỏi: “Còn sớm mà, anh không ngủ thêm à?”

“Hôm nay nhà mổ heo, anh qua xem có cần hỗ trợ gì không?”

Tống Thời Hạ chống đầu lên, tóc rũ bên sườn mặt, mỉm cười nhìn anh.

“Mổ heo ồn ào mà tanh bẩn lắm, anh thật sự muốn đi giúp hả?”

Quý Duy Thanh hơi khựng lại một chút.

“Anh qua hỗ trợ đưa đồ.”

Tống Thời Hạ kéo anh nằm trở lại giường.

“Ngoài đó không cần đến anh đâu, người trong đại đội đều sẽ tới giúp, anh cứ nằm đây với em đi, ra đó người ta hỏi chuyện, anh lại không biết tiếp lời thế nào, người ta sẽ ngại đấy.”

Tống Thời Hạ không hề hù dọa anh, người trong đại đội thực sự rất tò mò về giáo sư Quý nhà cô.

Đặc biệt là khi biết anh còn là giáo sư đại học, anh mà ra đó, chỉ sợ không quen được với sự nhiệt tình của các cô các bác.

Giáo sư Quý vô cùng băn khoăn lưỡng lự, chưa quyết được thế nào thì Tống Thời Hạ đã vùi đầu vào n.g.ự.c anh, cọ qua cọ lại.

“Nằm đây với em thêm chút nữa đi.”

Sợ mình động đậy quá mạnh, gió lạnh lùa vào trong chăn, Quý Duy Thanh đành phải nằm xuống ôm cô, nghe tiếng bước chân mọi người qua lại trong sân.

 
Bình Luận (0)
Comment