Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 361

“Ừ, mẹ không khách sáo với các con nữa, mẹ với ba sẽ bàn lại xem, có lẽ ba mẹ đã đắn đo quá nhiều, vô tình đẩy các con ra xa.”

Tống Thu Sinh nhanh nhẹn quyết định hộ mẹ:

“Cần gì nghĩ nữa mẹ, cứ làm thịt rồi đem bán đi, cũng sắp tết rồi, người thôn ta đi chợ chủ yếu là để mua thịt ăn tết, chúng ta bán luôn cho họ, tiện cả đôi đường.”

Cuộc trò chuyện thẳng thắn trên bàn cơm đã tháo gỡ những khúc mắc của cha mẹ.

Tống Thời Hạ thầm nhủ, từ nay gửi đồ về nhà không cần viện lí do nữa.

Dưới bàn, cô lặng lẽ nắm tay chồng: “Cảm ơn anh đã nói giúp em.”

Giáo sư Quý hơi nhíu mày, như thể đang nhịn đau.

Tống Thời Hạ ngạc nhiên cúi đầu nhìn, mu bàn tay anh có một vết đỏ.

“Anh sao thế?”

Ông Tống nghe thấy mới ngẩng lên nhìn:

“Ban nãy Tiểu Quý giúp ba trong bếp, bị hơi nước phả vào, ba bảo nó đi sang trạm xá lấy thuốc mà nó cứ nói xả nước lạnh là đỡ.”

Khi Tống Thời Hạ và mẹ cùng anh trai trò chuyện về vấn đề bên chị cả, Quý Duy Thanh với ông Tống đang ở dưới bếp nói chuyện phiếm.

Quý Duy Thanh nhấc nắp nồi, không cẩn thận bị hơi nước nóng từ nồi phả vào tay, bỏng nhẹ một vết.

Tống Thời Hạ trừng anh một cái: “Ăn cơm xong đi mua thuốc với em.”

Quý Duy Thanh nhẹ nhàng bảo: “Không cần đâu, lát là hết thôi.”

“Nhà này mọi chuyện nghe ai?”

Giáo sư Quý nhanh nhẹn đáp: “Nghe em.”

 

Tống Thời Hạ hừ một tiếng: “Vậy đi lấy thuốc.”

Ăn cơm xong, Tống Thời Hạ dẫn Quý Duy Thanh đến trạm xá mua thuốc trị bỏng.

Hai nhóc con hôm nay lại không đòi đi theo, nói muốn ở nhà xem truyện tranh liên hoàn với cậu út.

 

Để em trai trông đám nhỏ, Tống Thời Hạ rất yên tâm.

Tuy Tống Đông Đông khá kiêu kì và tính tình không được tự nhiên nhưng cũng biết chừng mực, mặc dù hơi ghen tị nhưng lại biết đây là cháu mình, cần phải quan tâm.

Bên trạm xá không có thuốc mỡ trị bỏng, chỉ kê cho một lọ nước thuốc tiêu độc, Tống Thời Hạ không ngờ trạm xá thôn vẫn nghèo nàn đến thế.

Nhưng hiện giờ không tiện đi xa hơn để mua thuốc, cô đành kéo giáo sư Quý về, dẫn anh ra giếng nước.

“Xả nước thêm một lát đi.”

Nước giếng mùa đông âm ấm, không có cái buốt giá đến tận xương như nước máy hay nước mưa trữ trong bể.

Tống Thời Hạ kéo được một xô, múc từng gáo nhỏ dội lên tay anh.

Vết bỏng có vẻ không nghiêm trọng lắm, nhưng mai hoặc hôm sau nữa rất có thể sẽ nặng thêm, cho nên cần phải xử lí cẩn thận khi mới bị bỏng để tránh nhiễm trùng.

Quý Duy Thanh lẳng lặng nhìn cô rửa vết thương cho mình.

Tống Thời Hạ chỉ biết cầu nguyện nước linh tuyền có thể có chút tác dụng với vết thương kiểu này, đôi bàn tay đẹp như vậy, không nên có bất kì vết sẹo xấu xí nào.

Chợt cô lại nhớ tới chuyện trên bàn cơm ban nãy: “Vụ áo bông là thế nào, sao anh không nói cho em?”

Giáo sư Quý thật thà khai báo: “Sợ em thấy anh lãng phí tiền, anh nhờ mẹ mua hộ, thật sự không lãng phí.”

Tống Thời Hạ mím môi cười khẽ:

“Anh chỉ nhớ được mỗi ‘lãng phí’ thôi có đúng không, anh mà chịu bàn với em thì chắc chắn em sẽ không từ chối, em chỉ cảm thấy có một số thứ không cần thiết thôi.

Anh xem, anh trai em mua tủ lạnh với máy giặt đã bị ba mẹ em quở trách một trận đó, đấy mới là những thứ không cần thiết vào lúc này.”

 
Bình Luận (0)
Comment