Nhà khác muốn trữ thịt tươi còn phải treo trong giếng, sợ mèo hoang ăn mất.
Nhà bà chỉ cần bỏ vào tủ lạnh là được, tuy có hơi tốn điện nhưng đợi đám nhỏ về thành phố, nhà cũng không dùng đến nữa rồi.
Hàng xóm thấy nhà ông bà Tống có thêm tủ lạnh và máy giặt, ai nấy đều luôn miệng khen ngợi Tống Thu Sinh giỏi giang.
Có mấy thanh niên đã bắt đầu hi vọng, nếu Thu Sinh phát triển lên, liệu có ý định dẫn bọn họ làm cùng không nhỉ?
Tốt xấu gì cũng là những người từng cùng xa nhà bôn ba với nhau, hẳn Thu Sinh sẽ không quên các anh em đâu.
Nhà Tống Thời Hạ với người trong đại đội đều có quan hệ tốt đẹp.
Đại đội trưởng lại là họ hàng gần, thôn này là do hai thôn sáp nhập lại, họ Tống chiếm đa số.
Nhưng thôn trưởng là người của thôn bên kia, họ khác, thôn kia phần nhiều họ Trần, nhà Trần Kiều ở bên đó.
Thôn này tương đối phân tán, hai bên thôn cách nhau một chiếc cầu.
Mặc dù xung quanh đều gọi nơi này là thôn Tống Gia nhưng người bên kia cầu vẫn thích tự xưng là thôn Trần Gia.
Những người trước kia từng cùng đi làm ăn với Tống Thu Sinh đều là người trẻ tuổi của thôn Tống Gia.
Mặc dù nay họ đã trở về làm ruộng nhưng mối quan hệ giữa họ và Tống Thu Sinh vẫn được duy trì khắng khít.
Họ cũng rất phục Tống Thu Sinh có can đảm gây dựng lại sự nghiệp một lần nữa, càng không ngờ anh ấy lại thành công.
Mấy thím trong đại đội tới hỗ trợ làm tiệc mổ heo, Tống Thời Hạ dạo một vòng, không tìm được việc gì cần mình, đành cúp đuôi về phòng sưởi.
Tống Thu Sinh vùi mấy củ khoai lang đỏ vào hố đốt, ngoài cửa thường có người ghé qua hỏi chuyện anh ấy.
Tống Thời Hạ và giáo sư Quý vừa sưởi ấm vừa kề tai trò chuyện, bị anh trai bắt tại trận.
“Lại đang nói xấu gì anh?”
Tống Thời Hạ đảo mắt trông rất gian:
“Tai anh là tai cún à? Nhưng mà lần này anh đoán sai rồi nhé, em đang khen anh mà.”
Tống Thu Sinh bước sang bên kia, ngồi vào ghế dài.
“Xì, ai tin nổi em, em thì làm gì có chuyện tử tế như thế.”
DTV
Trong bếp, bà Tống đang tươi cười hớn hở.
“Đâu có được như mọi người khen đâu, Thu Sinh nó chỉ đang làm ăn nhỏ, ai dà, Thời Hạ nhà tôi tính đợt tháng sáu năm nay sẽ thi đại học đấy, con rể tôi là giáo viên đại học, nó nói Hạ Hạ có thể đỗ lần này.”
“Con rể bà, điểm không hoàn hảo duy nhất chắc là đã có con, nhưng mà người ta là giáo viên dạy đại học mà, muốn lấy cô vợ kiểu nào chả có, Thời Hạ gả cho cậu ấy tính ra cũng không thiệt gì.”
Nụ cười trên mặt bà Tống đã phai nhạt đi phần nào:
“Những lời này đừng có nói trước mặt con trẻ, Thời Hạ nhà tôi chính là mẹ lũ nhỏ.”
Đám người xung quanh sôi nổi phụ họa:
“Đúng đúng, hai đứa nhỏ đó nhìn là biết ngoan ngoãn dễ thương, không quậy phá ồn ào, thích thật.”
Các món ăn được bày lên, chia làm hai bàn, một bàn là người nhà ông bà Tống, bàn kia là những người tới giúp.