Đại đội trưởng xách chiêng đi dọc thôn, thông báo:
“Nhà ông Tống mổ heo, ai muốn mua thịt thì sang nhà ông Tống mua kẻo hết suất…”
Đại đội bên cạnh cũng có người đang muốn đi mua thịt.
Nghe nói nhà Tống Thời Hạ bán một cân thịt đến 2 đồng, tức khắc âm thầm mắng chửi nhà này lợi dụng lễ lạt kiếm tiền của bà con thôn xóm, lòng dạ tham lam.
Trong đó có cả mấy người phụ nữ trung niên hay tụ tập ở đầu thôn nói xấu người ta.
Đợi đến khi mấy bà xách sọt lên chợ thị trấn mua thịt mới biết thịt trên này bán hai đồng sáu một cân, loại rẻ nhất cũng phải hai đồng tư, thế là tiếc đến bầm gan tím ruột.
Đại đội nhiều người muốn mua quá, Tống Thu Sinh bàn với bác hai, định giá 2 đồng một cân, ai chê đắt thì cứ lên trấn mua, không cần thuyết phục ai.
Mổ hết hai con heo, bà Tống nhìn chuồng heo trống trải, cảm thấy không quen lắm, kể ra nuôi mấy con heo cũng là một ý tưởng không tệ lắm.
Bà đi vào phòng sưởi, nói: “Mẹ để lại ít thịt ngon, sau tết cho mấy đứa mang về nhé.”
DTV
Tống Thời Hạ không từ chối ý tốt của mẹ, Tống Thu Sinh còn nhờ mẹ mình cứ để chung với đồ nhà em gái.
Chỗ anh ấy không có tủ lạnh, thịt để nhờ ở nhà em luôn, khi nào cần mới qua lấy.
“Mẹ qua ngồi cho ấm đi, sáng sớm ra ra vào vào suốt, tay đỏ hết cả lên rồi kìa, ra hong tay ăn cái bánh trứng cho ấm bụng.”
“Mẹ còn phải đun nước làm heo, ai được nhàn như anh.”
Bà Tống không muốn ăn, thứ này trông có vẻ không rẻ đâu, thôi để dành cho đám trẻ ăn.
Bà muốn từ chối nhưng con gái đã nhanh tay ấn vào miệng bà một miếng bánh trứng gà mềm xốp.
“Bánh con tự làm đấy, mẹ nếm xem ngon không.”
Bà Tống cắn thử một miếng, khoang miệng tràn ngập vị sữa và hương trứng gà.
“Con còn biết làm mấy thứ này cơ à?”
Tống Thu Sinh lại nhón một chiếc bánh trứng: “Em con biết làm nhiều món lắm, nó ở nhà rảnh rang, mò mẫm làm đủ thứ.”
Bà Tống ăn xong một miếng, bình luận: “Ngon, nhưng mà tốn đường với trứng, ở nông thôn ai mà dám ăn mấy thứ này hàng ngày.”
Tống Thời Hạ đưa cho ông Tống hai chiếc bánh trứng.
“Ba, ba nếm thử cái này đi.”
Ông Tống cầm bánh, cắn một miếng, cắn trúng cả giấy bạc bọc ngoài bánh.
Tống Thời Hạ vội nhắc: “Ba bỏ cái bên dưới ra, cái đó không ăn được.”
Ông Tống nhổ miếng giấy bạc ra, mặt nhăn lại: “Sao ăn miếng bánh cũng phải phiền thế?”
“Có gì đâu ba, cái đó nó giống như miếng lót, cầm vào đỡ dây ra tay ấy mà.”
Ông Tống phàn nàn: “Người thành phố tỉ mẩn quá đấy.”
Tống Thời Hạ chờ ông ăn xong mới hỏi: “Ba thấy bánh đó ngon không?”
Ông Tống lau miệng, làm bộ nghiêm nghị: “Cũng tạm, bình thường, na ná như trứng gà chưng thôi.”
Tống Thời Hạ cố nén cười, ba cô ăn một lèo 5 chiếc bánh trứng, còn nói bình thường thôi.
Hàng xóm láng giềng qua giúp đều được chia một phần tràng heo, mấy thứ này để dành ăn cũng được khá lâu rồi.
Vốn còn tưởng trước mắt sẽ không dùng đến tủ lạnh, nhưng mổ heo xong đã phải cắm điện để trữ thịt sống, bà Tống gật gù, lúc này cũng nghĩ thoáng hơn.