Cô nhớ ra, trước đó anh trai có nhắc đến chuyện tổ chức trại chăn nuôi ở đại đội, nuôi gà và heo, anh ấy sẽ phụ trách nguồn tiêu thụ.
“Chuyện này có khả năng không?”
“Ông hai nói là sẽ báo lại với người trong thôn, sau đó mở họp để bỏ phiếu.”
“Nghe cũng được đó, nhưng sự nghiệp của anh vừa mới có khởi sắc thôi mà đã muốn làm lớn như vậy sao?”
Tống Thời Hạ nói lời này là cố ý để ông hai nghe thấy, để ông ấy đừng gửi gắm tất cả mọi hi vọng vào anh trai cô.
Tống Thu Sinh lập tức hiểu ngay ý em gái, anh ấy cười cười.
“Các khoản đầu của công trình mùa hè năm nay đã chuẩn bị kết toán cho bên anh rồi, đầu xuân thôn ta cấy lúa xong, mùa hè rảnh, vừa đúng lúc làm trại.”
Tống Thời Hạ đưa ra đề nghị:
“Cháu cảm thấy trồng rau dưa không bằng trồng cây ăn quả. Đại đội ta chỉ có chút đất vườn, trồng rau cũng chẳng đủ ăn, nhưng đất dưới chân núi có thể khai khẩn để trồng cây ăn quả, địa chất ở đấy rất thích hợp.”
“Cháu nhớ là trên núi của chúng ta, vào mùa thu, hồng trên ấy rất ngọt, còn có cả nho dại với táo nữa.
Chúng ta hoàn toàn có thể mở rộng phạm vi trồng, làm phong phú chủng loại trái cây, nho, táo, anh đào, lê gì đó đều có thể trồng được.”
Tống Thời Hạ lấy ví dụ mình sống ở thủ đô muốn mua cân táo thì khó khăn thế nào.
Thôn này cách thủ đô không gần nhưng cũng không tính là quá xa, nếu sau này làm đường hoàn chỉnh, hoàn toàn có thể đi về trong ngày.
Nhưng hiện tại chẳng ai biết chính sách thế nào, cho nên cũng chẳng ai biết năm nào tháng nào quốc lộ mới mở đến thôn nhỏ này.
Cô nói thêm:
“Việc này có thể từ từ suy xét, cây ăn quả tối thiểu cũng phải hai năm mới cho thu hoạch, nếu mọi người có ý tưởng thì hãy chịu khó tổ chức khai khẩn trước đi.
Cháu cảm thấy đại đội ta cũng đông, thôn ta lại là hai thôn ghép lại, nhỡ mà đại đội kia cũng muốn chia phần, ngắn hạn còn dễ nói, nhưng lâu dài chỉ sợ người ta không muốn làm cùng chúng ta đâu.”
Đội trưởng nghe xong, lòng cũng d.a.o động.
Ban đầu ông ấy còn tưởng Thu Sinh từ chối mình, chuyện lớn như vậy lại đề nghị hỏi con bé Tống Thời Hạ.
Không ngờ con bé này lấy người thành phố mới được mấy tháng, bản lĩnh đã cao như thế rồi.
Tống Quốc Trụ không phủ quyết ngay, chỉ nói:
“Nghe nói cháu đang đi học lại, đi học ở thành phố quả là khiến người ta thông minh ra nhiều nhỉ.”
Thôn này cũng nên thúc giục đám trẻ chịu khó ra ngoài mở mang tầm mắt.
DTV
Tống Thu Sinh không ngờ em gái còn có thể suy xét chu đáo hơn mình.
Trước anh ấy không để ý khu vực gần núi còn có thể trồng cây ăn quả, mà chính anh ấy cũng không nghĩ tới chuyện kinh doanh cây ăn quả.
Trồng hoa màu đối với người nông dân chính là phương thức đầu tư ít phí tổn nhất mà lại cho thu hoạch nhanh nhất rồi.
Anh ấy cũng biết, nếu bên này bắt đầu làm kinh tế, các đại đội khác chắc chắn cũng muốn tham gia.