Tống Thời Hạ tiếp tục nói:
“Đại đội chúng ta vốn chủ yếu là người họ Tống, nhưng người bên kia không thừa nhận thôn này là thôn Tống Gia.
Mà thôn trưởng lại là người họ Trần, thế nên khi làm kinh tế, chắc chắn khó lòng tránh được họ.
Nếu làm chung, thời gian đầu kiếm ra được tiền, mọi người hẳn sẽ chưa có ý định gì khác.
Nhưng về lâu về dài, cái lợi có thể khiến người ta thay đổi, cho nên ta vẫn phải tìm sẵn một đường lui cho người họ Tống chúng ta.”
Quý Duy Thanh cũng nói:
“Cháu với Hạ Hạ đã lên núi xem, chất đất ở khu vực dưới chân núi quả thực rất thích hợp để trồng cây ăn quả.”
DTV
Ưu thế của thôn này là ở chỗ bên phía họ Tống gần chân núi hơn, tuy cách cửa thôn một khoảng xa nhưng lên núi lại rất tiện.
Có thầy giáo đại học lên tiếng, độ tin cậy tăng mạnh, Tống Quốc Trụ bắt đầu nghiêm túc cân nhắc.
“Được, ông về bàn lại với mọi người đã, nếu họ không đồng ý thì đại đội ta làm một mình.”
Thôn Trần Gia bên kia gần sông, còn có cả một con đập chứa nước rất dài, nuôi cá tôm rất tiện.
Nhưng thời buổi này, vận chuyển thủy sản hao tổn quá lớn, Tống Thời Hạ không có ý định nói cho bọn họ phương pháp này.
Chờ đại đội trưởng về rồi, Tống Thu Sinh giơ ngón cái khen ngợi em gái.
“Đầu óc em làm bằng gì thế nhỉ, sao mà nhìn đất thôi cũng biết nó hợp với trồng cây gì?”
Tống Thời Hạ cười cười thần bí.
Đương nhiên là bởi đời trước cô từng nghe trong những giờ học về địa lý hồi cấp ba, rằng phương Bắc thích hợp trồng những cây ăn quả chịu hạn.
“Anh à, đã bảo anh chịu khó đọc nhiều hơn nữa rồi mà, chẳng phải anh đã đăng ký học bổ túc ban đêm rồi sao, học được những gì rồi?”
Tống Thu Sinh vội vàng tìm cớ bao biện cho bản thân:
“Lớp bổ túc ban đêm người ta đâu có dạy những tri thức về hoa màu, chẳng qua anh không hiểu mảng này thôi.
Nhưng mà nói em đó, sao chẳng làm việc nhà nông nhiều mà lại biết mấy thứ này?”
Tống Thời Hạ nhún vai:
“Đành chịu thôi, ai bảo em học rộng hiểu nhiều hơn người cơ chứ, học càng nhiều càng tốt đó, việc học chưa bao giờ là thừa.”
Quý Nguyên nghe không hiểu nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc bé thích cổ động mẹ mình.
“Học càng nhiều càng tốt.”
Ngày 30 tết, Tống Xuân Hạ đi xe đạp chở đồ lễ về nhà.
“Hôm nay nhà lên núi tế tổ, con về dâng hương cho các cụ xong là phải về ngay.”
Bà Tống nhận lễ tết từ tay con, nhắc: “Sao hôm mổ heo con không về? Đã nhờ người nhắn nhà con về ăn thịt mà.”
“Mẹ, mấy hôm rồi làm ăn được, mẹ không biết chúng con ra nhà ga bày sạp kiếm được bao nhiêu đâu.”
Tống Xuân Hạ hạ giọng:
“Ba ngày lãi 30 đồng, tính ra một ngày lãi 10 đồng đó.”
Bà Tống vuốt ngực: “Ga tàu đông người lắm à?”
“Con đã hỏi thăm rồi, ga tàu vào dịp tết này cho xuống ở đây, người từ ngoài về thị trấn đều về tới tận đây mới xuống, nhưng cũng chỉ có dịp tết này thôi, qua năm là không được dừng ở đây nữa.”
Người vừa xuống tàu ngửi thấy mùi lẩu cay đều không nhịn được cơn thèm.
Bọn họ ra dò hỏi, thấy giá cả phải chăng, phần lớn đều muốn thử một chút.