Năm xu là được một xiên có thịt rồi, một suất mỳ mới hai hào, ăn thoải mái đến no mới thôi, còn có thể bảo chủ sạp rưới thêm nước canh cay nóng nếu thèm.
Những ngày này trời lạnh buốt, trông thấy những đồ ăn nóng và cay như xiên lẩu cay với mỳ bày ở sạp này, ngay cả người địa phương cũng không nhịn nổi cơn thèm.
Hồi còn làm ở cửa hàng mậu dịch, Tống Xuân Hạ rất được lòng đồng nghiệp và người quen ở đó.
Khách hàng cũng thích mua đồ bên quầy chị ấy.
Biết chị ấy nghỉ việc bày sạp vỉa hè, nhiều người còn tới tận nơi ủng hộ, đó có thể coi là nhóm khách quen đầu tiên của quán.
Nghe nói chị gái kiếm lời bằng một tháng tiền lương chỉ trong mấy ngày giáp tết, Tống Thời Hạ cũng mừng thay cho chị ấy.
“Tiếc là thị trấn chúng ta nhỏ quá, nếu tới bày quán ở ga tàu thành phố, chắc chắn còn phải đắt khách hơn.”
Lượng khách qua lại các trạm ga rất lớn, mà đồ ăn trên tàu lại còn đắt.
Rất nhiều người bấm bụng nhịn ăn đến xuống tàu, vừa xuống tới nơi đã ngửi thấy mùi lẩu cay thì mấy ai nhịn nổi cơn thèm?
Tống Xuân Hạ nảy ra một ý: “Em xem, nếu anh chị tới thành phố mở cửa hàng thì thế nào?”
Tống Thời Hạ lại không tán đồng ngay.
“Chị, em thấy chị cần bình tĩnh suy xét kĩ. Khách qua lại ở ga tàu rất đông, chắc chắn cũng sẽ buôn bán được hơn ở đây.
Nhưng thành phố với anh chị lại là nơi xa lạ, chị định giải quyết việc học của Mao Đản thế nào?”
Tống Xuân Hạ lập tức ỉu xìu như bị dội một gáo nước lạnh.
“Em nói đúng, chị nên suy nghĩ chu đáo hơn, chuyện này còn liên quan đến việc học hành của Mao Đản.
Mẹ hẳn đã nói chuyện nhà chị với em rồi, chị muốn hỏi hai em, nếu đi kiện thì phần thắng của bọn chị không lớn lắm.
DTV
Vì không có chứng cứ để chứng minh ông ta từng ăn cắp tiền trong nhà và chạy trốn, cho nên nếu có kiện tụng, khả năng cao vẫn phải phân chia nửa tài sản cho ông ta, đúng không?
Giờ chị nhìn thấy ông ta liền bực bội khó chịu, mỗi lần tới nhà đều vơ vét đồ ăn như lũ thổ phỉ, thật ghê tởm.”
Vợ chồng Tống Xuân Hạ bày quán ăn, mỗi ngày đều phải kho một nồi thịt dùng dần.
Mà ông bác kia mỗi lần tới nhà đều ồn ào đòi ăn thịt, không cho là sẽ lăn ra cửa ăn vạ ầm ĩ, da mặt dày hơn da trâu.
Cuối cùng, người mất mặt lại sẽ chính là gia đình chị ấy.
Nếu có thể chuyển nhà, Tống Xuân Hạ ước gì được chuyển ngay đi, rồi cho thuê căn nhà này, dù chỉ còn quyền sở hữu một nửa nhà thì cũng kiếm được ít tiền thuê.
Chỉ có điều, mẹ chồng chị ấy không nỡ xa căn nhà này.
Mà công việc của chồng vẫn còn chưa quyết được, không biết cuối cùng có bị người ta chiếm mất chỗ như chị ấy không.
Tống Thời Hạ không có cách nào xen vào chuyện riêng của nhà chị gái, đành phải tìm một phương pháp tương đối ổn thỏa:
“Ở ác gặp ác, dù kiện thua cũng cứ làm đi. Đã bao nhiêu năm ông ta chưa từng về nhà tẫn hiếu với cha mẹ, không làm tròn trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ.
Anh chị hoàn toàn có thể nói là lúc lâm chung, ông cụ đã giao cho ba của anh rể căn nhà đó, ba mẹ anh rể mới là người chăm sóc và tiễn đưa ông cụ.”