“Về tình về lý, tài sản đều có thể hoàn toàn thuộc về gia đình anh ấy.
Còn ông ta, về mặt đạo đức, ông ta đã là kẻ bất hiếu vì ngay cả tang lễ cha mình, ông ta cũng đâu có về.
DTV
Tiện thể, nhà chị có thể nhờ người đi kiếm chứng cứ ông ta đi ở rể cho nhà vợ, chứng minh ông ta ở cách nhà không xa nhưng trước nay chưa từng về nhà thăm cha mẹ.
Với cả, chuyện năm đó chắc chắn phải có người biết, tìm người làm chứng, tới nói vài câu hỗ trợ là được.
Em nghĩ là, chỉ cần chị biết cách, những người đó sẽ đồng ý giúp thôi.”
Thời đại này, người dân thích nhất là hóng chuyện nhà người khác.
Những cụ ông cụ bà cùng lối phố chắc chắn có biết chuyện năm đó, chỉ cần đưa ít quà.
Người già người ta không sợ bị trả thù, ai dám động vào mấy ông bà gần đất xa trời chứ?
Tống Xuân Hạ lập tức hiểu ra, những bế tắc trong nhiều ngày qua như được cởi bỏ hoàn toàn, chị ấy kích động nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Thời Hạ.
“Sao chị lại không nghĩ ra nhỉ, còn chưa kiện mà chị đã nghĩ đến thua. Chị phải về bàn lại với anh rể em đã.”
Tống Thời Hạ vỗ nhẹ tay chị ấy, đây chính là điều thiệt thòi khi văn hóa quá thấp, mới nghe nói thưa kiện có khả năng không thành công đã muốn bỏ cuộc.
Cô còn nhắc nhở chị ấy, người kia thường xuyên tới nhà đòi ăn đòi uống, chị ấy hoàn toàn có thể kiện gộp cả tội tống tiền.
Bà Tống múc cho con gái một hộp thịt kho, lại thêm miếng thịt nạc và một con gà mái già.
“Hôm g.i.ế.c heo con không về ăn thì mang ít thịt này về nhà, đều là thịt mới hết đấy.”
Tống Xuân Hạ thắp hương cho tổ tiên xong lại vội vàng về nhà, mang theo quà năm mới của mẹ ruột.
Chị ấy tới vội, đi cũng vội, bà Tống thắc mắc: “Chị con có chuyện gì mà về gấp thế?”
Tống Thời Hạ cười cười, giải thích: “Con gợi ý cho chị ấy một cách có thể giải quyết rắc rối với ông bác nhà bên đó.”
“Đừng có mà xúi dại nó đấy, mấy trò láu cá của con liệu có ích gì không?”
Tống Thời Hạ khoác vai mẹ, kéo bà vào nhà.
“Đương nhiên con không xúi bậy mà, con chỉ nhắc chị ấy có thể dùng pháp luật để làm vũ khí đối phó với ông ta thôi.
Đối phó với hạng vô lại thì đương nhiên phải dùng luật để bảo vệ bản thân rồi, nói lý với hạng người này chẳng ích gì đâu.”
Bà Tống vẫn rất lo lắng: “Thế có được không? Kiện ra tòa chắc là phải phiền toái lắm.”
Đối với dân chúng bình thường, chuyện kiện tụng nhau, kéo nhau lên tòa quả thực rất đáng sợ và xa lạ, họ thà chịu thiệt một chút để giải quyết riêng với nhau cho xong.
Nhưng theo như những gì chị cả thuật lại, người kia rõ ràng là muốn chơi xấu nhà chị ấy.
Nếu không kiện lên tòa, chỉ sợ từ nay về sau sẽ bị người ta bám lấy hút m.á.u như đỉa đói.
Tống Thời Hạ cam đoan với mẹ: “Mẹ yên tâm, con bảo đảm kiện ra tòa là ông ta ngoan ngoãn từ bỏ ngay.”
Tống Xuân Hạ về nhà bàn với chồng, Tôn Quốc Cường ngẫm nghĩ mấy giây liền đồng ý.
“Được, kiện đi, dù sao nhà chúng ta chưa từng làm gì trái lương tâm, dựa vào đâu mà phải nhường ông ta.”