Chương trình Xuân Vãn thời này không so được với thời sau về mức độ đồ sộ lộng lẫy của sân khấu, nhưng sân khấu đơn sơ lại mang tới bầu không khí tết rất thú vị.
Màn ảnh lướt qua mỗi gương mặt khán giả dưới dãy ghế ngồi, mỗi gương mặt đều ngập tràn niềm vui sướng, mọi người thực lòng thấy vui khi tết đến xuân về.
Quý Dương đột nhiên kéo áo Tống Thời Hạ, Quý Nguyên kích động vỗ tay: “Ông nội, bà nội.”
Bọn trẻ vốn tinh mắt, chỉ liếc qua một cái đã trông thấy ông bà nội cũng đang ngồi trong thính phòng, vừa được camera quét qua.
Ông bà Tống giật mình sững sờ, lát sau, bà Tống lấy lại bình tĩnh trước, hỏi: “Đại Bảo, bà nội con ngồi ở đâu?”
DTV
Màn ảnh đã chuyển đi nơi khác, Quý Dương lắc đầu.
“Cảnh vừa rồi, góc bên phải mẹ ạ.”
Bà Tống nhìn về phía con gái, lòng có rất nhiều điều muốn hỏi mà không biết phải hỏi từ đâu.
“Mẹ, cứ xem đi đã, lát nếu lại chiếu tới thì con chỉ cho mẹ.”
Tống Thời Hạ không quá chú ý tới những khán giả trong trường quay, cô cũng rất ngạc nhiên, còn tưởng đám trẻ nhìn nhầm.
Tống Đông Đông nghe được, mắt đã trừng to.
Ôi chao, ông bà nội của các cháu mình được lên tivi lận, chuyện này mà nói ra ngoài thì oai biết bao.
Hai nhóc con chăm chú nhìn tivi, chỉ cần màn ảnh lia xuống khán đài, Quý Nguyên sẽ túm tay bà ngoại, hô lên: “Kia là ông nội, kia là bà nội.”
Quý Dương cũng kích động lắm.
Nhưng chỉ thể hiện qua nét mặt, cậu bé nắm chặt tay, cũng muốn đứng lên hô như em trai, nhưng lại cố nén lòng, ngồi thật ngay ngắn.
Tống Thời Hạ bế cậu bé lên, đặt cậu đứng chung với em trai cùng xem ông bà nội lên tivi.
“Con cũng là một bạn nhỏ, có thể thoải mái hô như em trai cũng được.”
Quý Dương làm anh, luôn là ngoan ngoãn để ý như thế.
Cậu bé đã quen với thói giả làm người lớn, nghiêm túc trong mọi chuyện, chính điều đó lại khiến người lớn dễ quên mất sự hiện diện của bé.
“Vâng!”
Quý Dương gật đầu thật mạnh, sau đó, khi thấy ông bà nội xuất hiện trên màn ảnh, bé cũng sẽ hô lên cho ông bà ngoại nhìn.
Thấy hai nhóc con nhà chị gái nhảy nhót trước tivi, Tống Đông Đông cũng tò mò bước tới săm soi từng màn ảnh, tìm kiếm ông bà nội của đám nhóc, mỗi khi thấy được cũng sẽ la to theo hai cháu.
Chương trình Xuân Vãn kết thúc, màn hình tivi xuất hiện những vầng pháo hoa sặc sỡ sắc màu, mọi người tản về phòng nghỉ ngơi.
Rõ ràng khi xem cùng nhau, trừ ba đứa nhóc, người lớn đều không nói gì, nhưng khi về phòng rồi lại trông như chưa đã thèm, còn muốn xem thêm.
Tống Thu Sinh dẫn Tống Đông Đông và hai cháu ra sân đốt pháo hoa, Nhị Cẩu nhà bên bắc thang trèo lên bờ tường xem ké.
Tống Đông Đông vẫy tay hô to: “Nhị Cẩu, chúc mừng năm mới.”
Tống Thời Hạ và mẹ thu dọn vỏ hạt dưa và vỏ lạc trên bàn, cất những đĩa bánh kẹo chưa ăn hết đi.
“Bánh kẹo ngày mai đãi khách cứ để trên bàn đi, nếu có trẻ con tới nhà chúc tết thì bốc cho chúng nó một ít.”
Bà Tống tiếc của: “Đồ ngon như thế mà cứ chia cho người ngoài, phí lắm.”
Tống Thời Hạ kiên nhẫn giải thích:
“Mẹ, con có ngốc đâu. Mấy thứ đó đều là bánh kẹo rẻ thôi, những thứ đắt tiền thì con đã lấy ra cho mọi người thử rồi.”