Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 383

Bấy giờ bà Tống mới thoải mái hơn:

“Mẹ chỉ sợ con chi tiêu phung phí quen tay, trong thành phố muốn ăn gì mua gì đều tiện, nhưng ở nông thôn ta thì không được như thế.”

“Mẹ yên tâm đi, con hiểu mà. Bánh này không đáng tiền, chủ yếu là đẹp mắt và hương vị khác lạ nên thấy ngon miệng.

Nhà ta bỏ ra nhiều bánh kẹo ngon như thế để chiêu đãi khách, người ta sẽ thấy nể ba mẹ mà.”

Các cụ có câu, của cho là của nợ, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm.

Ăn bánh kẹo ngon nhà cô, chí ít ra ngoài sẽ băn khoăn khi định đàm tiếu chuyện nhà cô.

Tống Thời Hạ và giáo sư Quý mới trải đệm xong thì hai nhóc con đã ôm gối đi vào phòng.

“Sao thế con?”

Quý Dương cúi đầu, vành tai ửng đỏ: “Chúng con muốn ngủ cùng với ba mẹ.”

Quý Nguyên gật đầu theo: “Tết thì cả nhà phải ở bên nhau mới gọi là đoàn viên.”

Tiếng pháo đì đùng từ đâu đó vọng lại, kéo theo những tràng chó sủa gà gáy ầm ĩ.

Tống Thời Hạ trêu hai nhóc: “Các con phải hỏi ý ba con nha.”

Hai nhóc con nhìn sang phía cha mình, ánh mắt tràn đầy khát khao, Quý Duy Thanh bất đắc dĩ nói: “Ngủ không được đạp chăn.”

Quý Nguyên ôm chầm lấy anh trai, nhảy cẫng lên: “Được ạ.”

Bà Tống gõ cửa hỏi vọng vào: “Sao còn chưa ngủ?”

Tống Thời Hạ kéo chăn ra, hô to: “Chúng con ngủ đây, đám nhỏ muốn ngủ cùng bọn con nên đang trải thêm chăn.”

Bà Tống mỉm cười: “Đại Bảo với Tiểu Bảo báo mẹ quá nhỉ, để bà mang thêm cho chiếc chăn nữa nhé.”

Người ta hay nói làm mẹ kế rất khó, nhưng thấy con gái mình với đám nhỏ chung sống hòa thuận như thế, đám trẻ lại ngoan ngoãn đáng yêu, bà rốt cuộc yên tâm.

Hai nhóc con nhanh nhẹn chui vào trong chăn, Tống Thời Hạ thì ngồi tựa đầu giường, lấy sổ ghi lại số tiền mừng tuổi của đám nhỏ.

Cô nói giữ giùm thật không phải là lời dỗ ngọt đám nhỏ, đợi mấy năm nữa có thể mở cho mỗi đứa một sổ tiết kiệm được rồi.

Tống Thời Hạ lại mở bao lì xì của mình.

Cha mẹ cho cô 50 đồng, anh trai cho 30 đồng, giáo sư Quý nhà cô mừng tuổi nhiều nhất, tận 100 đồng.

Tống Thời Hạ trêu anh: “Tiền lương của anh đều đưa hết cho em, thế anh lấy tiền đâu ra mà mừng tuổi em?”

Giáo sư Quý nghẹn lời, hẳn không ngờ được cô sẽ hỏi đến điều này.

“Đây là tiền thưởng năm trước cùng với tiền trợ cấp khi đi công tác.”

Quý Duy Thanh có vẻ căng thẳng, có lẽ do lần đầu giấu tiền riêng đã bị bắt quả tang nên chẳng biết phải làm sao.

Tống Thời Hạ tủm tỉm cười nhìn anh:

“Trêu anh thôi, cảm ơn giáo sư Quý đã mừng tuổi em, nhưng mà em lại không chuẩn bị phong bao lì xì cho anh, làm sao bây giờ?”

Quý Duy Thanh ngoảnh đầu đi: “Không cần mừng tuổi anh, em nhỏ tuổi hơn anh mà.”

Tống Thời Hạ không trêu anh nữa, Quý Duy Thanh tắt đèn đi ngủ, ngoài sân đã vẳng tiếng gà trống gáy sáng.

Tối qua cả nhà đón giao thừa tới tận gần 4 giờ sáng, cho nên sáng nay dậy muộn, 10 giờ sáng mới nghe thấy tiếng người ra vào ngoài cổng.

Tống Thời Hạ mở mắt, trên giường chỉ còn lại mình cô.

Bên gối có bộ quần áo mới được đặt sẵn, trong đó có cả chiếc áo lông vũ đỏ rực mà chị Diêu Tuyết tặng.

Mùng 1 đầu năm, tiễn cũ nghênh mới.

 
Bình Luận (0)
Comment