Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 388

Bà Tống không ra cổng thôn trò chuyện, nơi đông người thì lắm thị phi, bà chỉ tới sân phơi tán gẫu cùng người quen.

Ông Tống chắp tay sau lưng đi loanh quanh trong nhà rồi lại vòng ra sân sau, không biết đang tính toán gì.

Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh mang ghế dựa ra sân ngồi sưởi nắng, đám nhỏ chạy về nhà một chuyến rồi lại theo cậu út đi chơi.

Vốn còn tưởng trong nhà không có ai sẽ được thanh nhàn đôi chút, ai ngờ ngày càng có nhiều khách của Tống Thu Sinh tới chơi.

Họ đều là những thanh niên cùng tuổi với Tống Thu Sinh, Tống Thời Hạ gặp đều phải chào một tiếng ‘anh’.

Mấy anh thanh niên trông thấy Tống Thời Hạ đều lộ vẻ ngại ngùng, vội vàng kéo Tống Thu Sinh ra cửa nói chuyện.

Tống Thời Hạ loáng thoáng nghe thấy mấy từ ‘đầu xuân’, ‘tuyển người’, ‘kiếm tiền’,…

Hẳn là họ muốn hỏi anh trai xem có nơi nào kiếm được việc làm không.

Ông Tống chọn được một mảnh đất trống ở sau nhà mình, vừa lòng gật đầu.

Chỗ này dùng làm chuồng trại thực hợp lý.

Đại đội trưởng tới nhà hỏi: “Hòa Bình à, chú hai có chuyện này muốn bàn với cháu.”

Ngày hôm đó, đại đội trưởng từ nhà ông Tống đi ra liền về ngay trụ sở đại đội.

Mọi người trong đội đều tỏ ý ủng hộ ý tưởng kiếm tiền, bởi vì ai cũng đều trông thấy cả xe đồ mà Tống Thu Sinh chở về nhà.

Nếu chịu khó làm ăn, chưa biết chừng sang năm chính họ cũng kiếm được như thế.

Có điều, trong thôn vẫn có những ý kiến không thống nhất, cho nên đội trưởng mới tới hỏi xem nên làm thế nào.

Ông Tống không đồng ý để mọi người tới hỏi con trai mình mà chỉ nói: “Chú hai, chú cảm thấy mảnh đất chỗ này thế nào?”

Đội trưởng không hiểu nhưng vẫn trả lời: “Cũng bình thường, không thể trồng trọt mà để xây nhà thì hơi thừa quá.”

 

Đất trong thôn chẳng đáng mấy đồng bạc, Tống Hòa Bình định làm gì sao?

Ông Tống cân nhắc tìm từ một lúc mới nói:

“Chú hai, cháu định làm trại chăn nuôi, tối qua nhà cháu đã bàn thử, cảm thấy cũng khá được, cho nên tính mua lại mảnh đất này.”

Đội trưởng trừng to mắt:

“Cái gì? Làm trại chăn nuôi à? Thế còn kế hoạch trồng rau với cây ăn quả của đại đội ta thì sao đây?”

DTV

Ông Tống vội giải thích:

“Trại chăn nuôi này nhà cháu tự làm, không làm chung với đại đội, không có xung đột gì với kế hoạch trồng cây ăn quả cả, việc đó do Thu Sinh phụ trách.”

Đội trưởng vuốt n.g.ự.c thở phào:

“Cháu làm chú sợ c.h.ế.t khiếp, chú đã nói lại chuyện làm kinh tế với cả đội rồi, đại đội đều đồng ý.

Dù bên đại đội kia không muốn tham gia thì đại đội chúng ta cũng có thể tự làm.”

Tống Thu Sinh tiễn nhóm khách cuối cùng ra về, cổ họng đã khàn cả đi, mới uống được hớp nước nhuận hầu đã thấy ba mình cùng ông hai đi vào.

“Ba, ông hai.”

Ông Tống tươi cười nói:

“Thu Sinh à, gọi em con vào luôn đi, ông hai có việc muốn nói với các con.”

Bà Hoắc vừa đóng đế giày vừa nghe người ta nói chuyện phiếm.

Các nhà họ Hoắc phần lớn đều ở sườn núi.

Nhà Hoắc Khải thì ở cuối thôn, ngay cạnh sân phơi của thôn Trần Gia, cho nên thường ngày cũng có qua lại với thôn này nhiều.

 
Bình Luận (0)
Comment