Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 389

Ban đầu, nhân vật trung tâm của câu chuyện là Tống Thu Sinh.

Từ khi thấy Tống Thu Sinh mua tủ lạnh và máy giặt về cho ba mẹ, không một ai nói làm buôn bán không được ổn định chắc chắn như trồng cấy hoa màu nữa.

Dù làm buôn bán thực sự không ổn định thị Tống Thu Sinh cũng đã kiếm được món tiền không nhỏ và cải thiện điều kiện sinh hoạt của gia đình rồi.

Đó là còn chưa nói đến số tiền anh chàng đưa riêng cho cha mẹ.

Những người khi trước từng dè bỉu chê bai Tống Thu Sinh, nay lại cứ vờ như vô tình nhắc bên nhà mẹ đẻ mình có cô em họ này, cô cháu gái kia chưa chồng, muốn giới thiệu cho Tống Thu Sinh.

Mhưng có người hôm đó tới giúp mổ heo đã nói thẳng:

“Thu Sinh nó có bạn gái rồi, đấy là một cô con gái thành phố, cô nàng còn mua cho hai ông bà Tống bao nhiêu quà, thấy bảo năm sau sẽ đưa về ra mắt ba mẹ.”

Thấy thế, lại có người ghen tị nói mỉa:

“Kể ra thằng Tống Thu Sinh này cũng đỏ vận ghê, trước mới làm ăn thua lỗ phải về quê làm ruộng mà, sao đột nhiên lại phất lên nhanh thế nhỉ?”

“Thì người ta đi làm buôn bán mà, kiếm được nhiều, nhưng cũng có thể thua lỗ sạch tay.

Dân đen chúng ta nhát gan, tốt nhất vẫn cứ nên thành thật mà làm đồng tích góp từng chút thôi, muốn làm ăn buôn bán thì phải có lá gan lớn mới được.”

Nói là nói thế, nhưng nếu bảo không thấy hâm mộ thì chỉ là nói dối thôi.

Tủ lạnh, máy giặt, tính cả vào chắc cũng phải cả nghìn đồng rồi, chứng tỏ Tống Thu Sinh phải kiếm được hơn nghìn đồng tiền lãi mỗi năm.

Nhà họ quanh năm quần quật ngoài đồng cũng chẳng kiếm được 500 đồng đâu.

Hàng xóm nhà bà Hoắc hạ thấp giọng thì thào:

“Các bà không biết nhỉ, con gái nhà ông Tống lấy chồng là giáo sư đại học đấy.”

“Hả? Giáo sư á? Sao bảo giáo viên bình thường? Giáo sư toàn là những ông bà già 70, 80 chứ? Chồng nó nhìn yếu ớt thế kia, làm sao mà là giáo sư được?”

Bà hàng xóm ấp ủ tin này cả đêm đã sốt ruột lắm rồi, nay mới tìm được cơ hội chia sẻ, vội vàng nói ngay:

“Thì đó, nhưng mà tin này bảo đảm là thật nhé. Chồng Trần Kiều với chồng Tống Thời Hạ dạy cùng một trường mà, Trần Kiều đã nói với tôi thế đó.”

Tất cả lập tức đều tròn mắt ngạc nhiên: “Thật sự là giáo sư à? Sao lại có giáo sư trẻ tuổi vậy được nhỉ?”

Các bà đều từng thấy giáo sư đại học, nhưng đều là những người đã cao tuổi lắm rồi, trẻ nhất cũng phải 40-50.

Bà hàng xóm còn chưa hết cơn thèm khoe khoang, nói tiếp:

“Người ta không chỉ là giáo sư mà còn là người thủ đô gốc luôn đấy.”

Tin này chị ta là người đầu tiên biết, từ chính miệng mình nói ra, không hiểu sao cứ có cảm giác vinh dự vô cùng.

Mọi người sôi nổi quay sang nhìn bà Hoắc như muốn chứng thực.

Bà Hoắc lần đầu bị bao người để ý như thế, bèn cố gắng nắn giọng nghe thật nghiêm trang:

“Đúng vậy, là thật đấy. Trần Kiều đã nói với tôi, nhà mẹ chồng Tống Thời Hạ nhiều tiền lắm, bữa nào cũng có thịt ăn.”

Tất cả đều thèm thuồng nuốt nước miếng.

 
Bình Luận (0)
Comment