Rõ ràng mấy năm trước mọi người ăn chung nồi, cùng ra đồng kiếm điểm chấm công.
Chớp mắt đã thấy có người cùng thôn xây được nhà ba tầng, mỗi bữa đều có rượu có thịt.
Mà nhà họ vẫn phải cắm mặt xuống đất chăm bón từng gốc hoa màu kiếm mấy đồng tiền trinh sống qua bữa.
Không so sánh không đau thương.
Vì sao Tống Thu Sinh thôn người ta sau khi phất lên là lập tức nghĩ đến thôn xóm nhà mình, còn nhà giàu thôn họ thì lại biến thành phú hộ địa chủ như ngày xưa.
Mùng một chúc tết họ hàng nội, mùng hai về nhà ngoại.
Sáng sớm mùng hai, gia đình chị cả đã về.
Tống Thời Hạ và mẹ đang đun nước trong bếp, nghe thấy tiếng chuông xe đạp lanh lảnh vang ngoài cổng, cả hai vội chạy ra.
“Ông ngoại, bà ngoại.”
Mao Đản oang oang chào to, hớn hở như thế, hẳn năm nay được mừng tuổi dày túi rồi.
Tôn Quốc Cường đạp xe đạp vào sân, Mao Đản ngồi trên thanh ngang phía trước, yên sau chở quà tết.
“Xuân Hạ với mẹ con đang đi đằng sau, nói là mùa đông trời lạnh, đi bộ một lát cho ấm người.”
Tống Thu Sinh vừa cắn màn thầu vừa nói:
“Em đi đón cho.”
Tống Đông Đông cũng nôn nóng chạy ra: “Em đi với, Mao Đản, ra đây ngồi ô tô.”
Mao Đản quay lại nhìn cha, Tôn Quốc Cường bất đắc dĩ xua tay: “Đi đi, lên xe phải ngoan, đừng có quậy phá.”
Tống Thời Hạ và mẹ lại vào bếp nhào bột.
Hôm nay nhà cô chuẩn bị làm bánh bao ăn dần, mấy ngày tới phải đi lại thăm thân thích bạn bè, không có thời gian nấu nướng, chuẩn bị một ít bánh bao ăn những lúc đói mà không nấu kịp.
Tống Thời Hạ không thích qua loa trong phương diện ăn uống.
Mẹ cô muốn làm mấy vỉ bánh bao tóp mỡ cho có mà thôi, nhưng Tống Thời Hạ lại kiên nhẫn làm mấy loại.
“Mẹ, mình làm cho nhà mình ăn mà, phải tỉ mỉ phong phú mới ngon miệng và đủ chất.”
Bà Tống thì ngược lại, làm cho nhà mình ăn thì qua loa đại khái là được rồi, khi có khách mới cần nấu cho ra bữa.
Vì Tống Thời Hạ mãnh liệt yêu cầu, bà đành bất đắc dĩ nhượng bộ.
“Được rồi được rồi, con cứ bày vẽ ra đi, mẹ xem xem con bày vẽ cỡ nào.”
Bà Tống ngồi xuống trước bệ bếp trông lửa, Tống Thời Hạ bắt đầu làm nhân, cô thái tóp mỡ trộn với miến, sau đó lại làm nhân cải thảo thịt heo và đậu phụ.
Nước trong nồi đã sôi, bà Tống đứng lên làm bánh bao với con gái.
DTV
“Con đó, hồi nhỏ ăn tạm ăn bợ nhiều như thế, vậy mà giờ kén ăn như vậy rồi. Cũng may mà điều kiện sống đi lên, không thì nhà ai chịu được lãng phí như thế.”
Tống Thời Hạ làm nũng với mẹ:
“Làm đồ ăn cho nhà ta ăn mà, sao lại gọi là lãng phí được ạ. Chứ chẳng lẽ mẹ cho rằng con dùng tình yêu thương để cảm hóa lũ nhỏ sao?
Ôi không, con gái mẹ dựa vào tài nấu nướng để chinh phục dạ dày của bọn nhỏ đấy.”
Bà Tống nửa tin nửa ngờ.
Nhưng nếu nói con gái bà dùng tình yêu thương để cảm hóa lũ nhỏ thì nghe chẳng đáng tin chút nào.
Nói là đám nhỏ thích Hạ Hạ nhà bà vì con bé chịu khó làm nhiều món ngon nghe còn khả thi hơn.