Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 395

Tống Thời Hạ tiếp tục bịa lung tung:

“Tuy cũng có khuếch đại phần nào nhưng chính vì con nấu ăn ngon nên người ta mới có ấn tượng tốt đẹp về con ngay lần đầu gặp chứ.”

“Thôi được rồi, cũng chỉ có mấy ngày con ở nhà là có thể lãng phí đồ ăn của mẹ thôi, mẹ nói con nghe, chỉ riêng mấy thứ con đang dùng đấy là đủ cho mẹ với ba con ăn một tuần rồi.”

Tống Thời Hạ lại một lần nữa nhấn mạnh:

“Làm cho nhà mình ăn bao nhiêu cũng không tính là lãng phí, mẹ à, ăn không hết bỏ thừa đổ đi mới gọi là lãng phí.”

Bà Tống nghe mà xót ruột: “Nhà nào mà lại có đồ ăn thừa đổ đi cơ chứ.”

Tống Thời Hạ thè lưỡi, đương nhiên là mấy chục năm về sau rồi.

Thậm chí, để ngăn chặn hành vi lãng phí lương thực, nhà nước còn ban bố chính sách ‘Hành động sạch mâm’ trên toàn quốc.

Tống Thu Sinh lái xe về nhà, lập tức chui ngay vào bếp tìm em gái.

“Hôm qua anh mới nhớ tới một chuyện, phải hỏi ngay không lại quên.”

Tống Thời Hạ vừa rửa tay vừa hỏi: “Anh cứ nói đi, lại muốn tư vấn cái gì?”

“Hôm qua anh có nói với mẹ là nếu kết hôn thì anh sẽ ở lại thành phố, nhưng cũng không thể để Diêu Tuyết ngủ lại tiệm với anh được.

DTV

Anh rể của A Thanh nhà em làm bên quản lý đất đai hay quy hoạch gì đó đúng không, em có biết trong thủ đô có khu vực nào tốt không?”

Tống Thời Hạ mở nắp nồi hấp, gắp mấy chiếc bánh bao nóng rồi ra.

“Anh cũng đã biết người ta quản lý bên đất đai chứ có phải quản lý nhà đâu. Khu vực bên anh chẳng phải có rất nhiều tứ hợp viện đó sao, chỗ nào gần cột cờ thì mua chỗ đó.”

Tống Thu Sinh do dự: “Liệu có ồn quá không?”

 

Tống Thời Hạ ra vẻ cạn lời:

“Anh à, dưới quốc kỳ anh còn chê ồn? Người ngoại tỉnh người ta phải dậy từ nửa đêm để tới xem lễ kéo cờ cơ đấy. Khu đó hẳn là khu an toàn nhất thủ đô rồi.”

Tống Thu Sinh vội giải thích:

“Không phải, anh không có ý đó, ý anh là chỗ đó người qua lại nhiều, liệu có ồn quá không?

Nhưng mà em nói cũng có lý, chưa biết chừng sau này chỗ đó mở quán bán đồ ăn vặt cũng kiếm ra tiền đấy nhỉ.”

Tống Thời Hạ bật cười:

“Người qua lại nhiều thì không tốt sao? Chẳng lẽ anh thích lên núi sống cho vắng?

Anh nhớ lấy, em chỉ nhắc anh một lần này thôi, gặp được tứ hợp viện nào hơp ý thì phải mua ngay, bảo đảm không lỗ.”

Tống Thu Sinh gật đầu, cô em gái này của anh ấy luôn có vận may cực lớn, mắt nhìn lại cực chuẩn.

Lần này nó nói chắc nịch như thế, anh ấy nghĩ mình nên mua vài căn nếu có thể.

Chị cả về nhà mang theo một tin tốt, họ đã chuẩn bị hồ sơ, năm sau sẽ khởi tố bác của anh rể, đồng thời cũng đã tìm được nhân chứng.

Tống Thời Hạ bưng đĩa bánh bao ra mời mọi người nếm thử, cô rất mừng vì chị cả có thể quyết đoán như thế.

“Chị, anh chị làm nhanh thế cơ à?”

Tống Xuân Hạ hừ một tiếng bảo:

“Nhượng bộ hơn nữa sẽ chỉ khiến ông ta cảm thấy nhà chị quá hiền lành, dễ bắt nạt.

Nếu để ông ta thành công ăn vạ nhà chị, có khi hàng xóm quanh đó cũng tưởng nhà chị nhút nhát, rồi ai cũng dám chèn ép cho xem.”

 
Bình Luận (0)
Comment