Không biết ai nói một câu, mọi người đều nhìn về phía cầu thang.
Tống Thời Hạ kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn hết qua đây làm gì chứ?
Quý Nhiễm đặt nắm đậu phộng trên tay xuống, đứng dậy nói:
“Em mặc chiếc áo này đẹp quá, đúng là đồ trắng rất thích hợp với người vừa cao vừa trắng như em.”
Tống Thời Hạ bước nhanh xuống lầu, kéo tay chị cả cười nói:
“Nếu không nhờ có chị nhường cho thì em làm sao có đồ mới để mặc chứ.”
DTV
Quý Nhiễm xua tay: “Gì mà nhường chứ, cái áo này vốn dĩ rất hợp với dáng em mà.”
Quý Nhiễm kéo cô qua giới thiệu với khách khứa:
“Đây là em dâu của cháu, các cô các dì các chú các bác nhớ mặt em ấy nhé, em ấy là sĩ tử tham gia kỳ thi đại học năm nay đấy.”
“Cái gì? Vẫn còn học cấp 3 ư?”
Quý Nhiễm vội giải thích:
“Không phải, em dâu cháu nghỉ học một thời gian, bây giờ mới đi học lại, lần đầu thi em ấy đã được hơn 600 điểm, thành tích hồi thi cuối kỳ cũng tăng đều đều luôn.”
Cô ấy không nói chắc nịch để tránh cho em dâu bị áp lực.
Hiệu trưởng Hồ cũng phụ họa:
“Điểm của cô ấy đủ để thi đậu vào đại học Yên Kinh luôn, nói không chừng sau này hai vợ chồng lại thành thầy trò đấy.”
Nụ cười trên môi Tống Thời Hạ vừa bình tĩnh lại có vẻ thẹn thùng, má ơi, lại có thêm áp lực mới rồi.
Trước kia mọi người còn thấy Hàn Dung khoác lác, làm gì có con dâu nào hoàn hảo như thế.
Không ngờ người ta còn khiêm tốn chán, Tống Thời Hạ không hề thua kém những cô gái mà trước kia bọn họ làm mai cho Quý Duy Thanh.
Nấu ăn ngon, xinh đẹp ngoan ngoãn, khí chất tựa thiên tiên, hai đứa nhỏ cũng xem cô như mẹ ruột.
Mặt học lực thì được hiệu trưởng Hồ tự mình khen ngợi, không moi ra được khuyết điểm nào luôn.
Nhất là sau khi biết rượu thuốc kia chính là do Tống Thời Hạ ngâm thì thái độ của bọn họ lập tức thay đổi, từ khách sáo xa cách đến nhiệt tình đon đả chỉ sau một câu nói.
Tốc độ trở mặt chóng vánh khiến Tống Thời Hạ trở tay không kịp.
Vu Phương ở nhà chờ xem trò hay.
Người quen và vòng xã giao của nhà họ Quý rất rộng, con nhà quê Tống Thời Hạ kia nhất định sẽ xấu mặt cho mà xem.
Chắc là lại nấp dưới bếp không dám đi ra gặp khách đây mà.
Tống Thời Hạ cũng không ngờ những vị khách với thân phận cực kỳ cao này lại ôn hòa nói chuyện với mình như thế.
Cô thừa biết là nhờ có nhà họ Quý, bởi vì cô là con dâu của nhà họ Quý nên họ mới ân cần với mình như thế.
Sau khi hàn huyên vài câu, mấy người kia lại bắt đầu khen trà với rượu thuốc mà cô ngâm.
Cô rất muốn biết rốt cuộc ba chồng đã khoe khoang với bao nhiêu người, sao cô lại có cảm giác như ai cũng biết công hiệu của rượu thuốc thế này.
Hàn Dung quay về phòng thay đồ, bôi ít dầu bôi tóc xong thì xuống lầu mời khách nhập tiệc.
Thấy Tiểu Tống bị vây quanh như thế, bà biết ngay là Tiểu Tống nhất định sẽ rất được chào đón cho mà xem.
Tống Thời Hạ không chỉ rất được chào đón, còn nhận được rất nhiều tiền lì xì, nói là lì xì bù cho cô.