Thời buổi này kết hôn ở dưới quê không thịnh hành chuyện đãi tiệc, nhưng trong thành phố, những nhà có điều kiện đều sẽ gọi bạn bè tới, nấu mấy mâm chung vui.
Điều kiện của nhà họ Quý cũng đủ để làm tiệc cưới.
Chỉ là lúc trước Quý Duy Thanh cảm thấy làm tiệc cưới thì phiền quá, nên chỉ đi đăng ký kết hôn mà thôi.
Thậm chí anh còn không báo cho ba mẹ biết là mình đã kết hôn.
Lúc anh đi qua, Tống Thời Hạ lập tức từ chối:
“Không cần tổ chức bù đâu, chúng ta đăng ký kết hôn rồi, bây giờ đã xem như vợ chồng hợp pháp rồi.”
Quý Duy Thanh còn chưa lên tiếng thì cô đã biết thừa anh đang nghĩ gì trong bụng rồi.
Viện trưởng Thẩm ngồi bên cạnh Quý Duy Thanh, nghe hai vợ chồng nói chuyện thì không khỏi đắc ý.
May mà ông đã bảo Quý Duy Thanh tặng kẹo cưới bù cho các đồng nghiệp, cũng bổ sung cả sính lễ cho đồng chí Tiểu Tống.
Ông xem như tận mắt chứng kiến học trò từ tên quái gở trở thành ân cần chu đáo như bây giờ.
Mặc dù biểu hiện không bằng ông hồi trẻ, nhưng cũng rất đáng mừng.
Vợ chồng đồng lòng, nhìn hai đứa nhỏ mới ngọt ngào làm sao.
“Món này ngon thế, đây là đồ ăn đặt ở nhà hàng quốc doanh ạ?”
Hàn Dung tự hào nói:
“Không phải, đều là Tiểu Tống xuống bếp nếu đấy, tôi chỉ đứng bên cạnh giúp con bé thôi.”
Có người cười nói:
“Lúc trước bà nói con dâu mình nấu ăn ngon, tôi nghĩ không biết ngon tới cỡ nào, hôm nay rốt cuộc cũng được ăn rồi, đúng là danh bất hư truyền, còn ngon hơn nhà hàng quốc doanh nữa.”
Tống Thời Hạ khiêm tốn cười nói: “Mọi người quá khen rồi, mấy món này toàn là món tủ của cháu cả.”
Hàn Dung lại tiếp tục khen ngợi:
“Đồ ăn ở đây toàn là bà sui nhà tôi tặng, rau củ nhà trồng, nên mới nói ở nông thôn cũng có cái tốt của nông thôn, rau dưa mình trồng ăn ngon hơn hẳn.”
Mọi người bình thường cũng có người trồng rau trong sân, nhưng hương vị lại thua xa rau dưa trên bàn này.
“Chẳng trách, toàn là rau củ tươi cả, sui gia nhà bà mát tay thế, cái này ngon hơn hẳn rau dưa đông lạnh héo queo ngoài chợ!”
Hàn Dung cũng nói theo:
“Chứ còn gì nữa, bà sui nhà tôi nghĩ chu đáo, chuẩn bị cả xe quà tết cho nhà tôi.
Thịt heo là nhà mình tự nuôi tự mổ, còn biếu tôi mấy con gà với vịt nữa.”
Đồng nghiệp của Hàn Dung hâm mộ vô cùng: “Con trai bà cưới được cô vợ tốt, bà cũng có nhà sui gia tốt nữa.”
Quý Nhiễm cũng nói đùa: “Mẹ ơi, mẹ có thể cho con một con gà không ạ.”
Hàn Dung bất đắc dĩ đồng ý: “Khi nào về thì nhớ nhắc mẹ, mẹ đang nhốt ở sân sau đấy.”
Ăn cơm xong, cánh phụ nữ thì ngồi tụm lại trò chuyện, mấy ông đàn ông thì dọn bàn ra làm một bàn mạt chược.
Quý Học Nhai với mấy ông bạn khác thì ngồi ở cái bàn nhỏ bên cạnh uống trà.
Một ông cụ bất mãn nói: “Chúng tôi tới là muốn uống rượu thuốc chứ không phải uống trà đâu.”
Quý Học Nhai cầm ấm trà lên, lắc đầu đầy bí hiểm:
“Uống nhiều rượu hại thân lắm, để tôi cho các ông thử loại trà này, không thua gì rượu thuốc đâu.”
Mọi người bán tín bán nghi, trà làm sao bổ bằng rượu thuốc được, rượu thuốc có nhiều dược liệu như thế cơ mà.