Quý Học Nhai pha trà xong, rót cho mỗi ông bạn già một ly.
Ông giơ tay lên mời, “Mọi người thử đi.”
Mọi người cũng không biết ông định bày trò gì, dù sao hôm nay bọn họ chỉ muốn uống rượu thuốc của ông thôi.
Nhưng uống xong ly trà, mọi người tự nhiên lại cảm thấy lâng lâng.
Bọn họ chưa từng uống loại trà nào như thế này.
Quý Học Nhai đắc ý nói: “Đây là bánh trà, mặc dù chưa để lâu năm, nhưng cũng ngon lắm đúng không?”
Mấy ông bạn của ông lập tức hỏi: “Ông mua được bánh trà này ở đâu thế? Sao đồ ngon toàn được ông tìm được thế!”
“Đây là bánh trà Tiểu Tống tự mình làm, tôi không nỡ uống chỉ chờ tới hôm nay đấy.”
Lúc trước ông đã mở hộp ra, ngửi thấy mùi thơm không giống bình thường, cũng xác định đây không phải trà thường
Thế nên ông cứ giấu trên giá sách không nỡ uống, hôm nay rốt cục nhịn không được mà muốn khoe khoang.
“Con dâu của ông giỏi thế, rượu thuốc con bé ngâm có thể chữa khỏi bệnh vặt của chúng tôi tới bảy tám phần.
Tuy không đến mức uống vào là khỏi ngay, nhưng ít nhất mấy lúc phát bệnh cũng không tới mức khó chịu.
Bây giờ ông lại nói cô bé đó còn biết chế trà, con trai ông tìm đâu ra bảo bối này thế!”
Ai mà không muốn có cô con dâu như thế chứ?
Ngày nào nằm mơ cũng có thể cười tỉnh ấy chứ.
Cái ông này lúc còn trẻ cưới được hoa khôi bệnh viện, không ngờ già rồi còn có được cô con dâu đa tài đa nghệ, đúng là tốt số mà.
“Chúng ta đều là bạn bè lâu năm, chờ tới lúc các ông về tôi sẽ chia cho mỗi người một miếng được chưa?
Chỉ có thể chia một miếng nhỏ thôi, nhiều hơn thì không có, tôi cũng không thể giơ tay ra đòi của con dâu được.”
Mọi người đều cười xòa, trong lòng thầm nghĩ phải vét hết của ông mới được.
Con dâu ông giỏi như thế, kiểu gì cũng sẽ làm lại thêm lần nữa cho ba chồng uống thôi.
DTV
Tống Thời Hạ cầm tiền lì xì đến mỏi tay.
Cô cũng quên béng mất chuyện tặng bánh trà cho ba chồng, cũng không biết kho riêng của ba chồng sắp bị mấy ông bạn già “cướp sạch”.
Cô nhận tiền lì xì xong, cảm thấy có thể làm thêm một món ngọt cho mọi người tráng miệng, bèn hỏi mẹ chồng là muốn dùng trứng gà trong bếp.
Hơn nữa cô còn nhấn mạnh là có thể sẽ hơi tốn trứng gà với sữa.
“Không sao hết, con cứ dùng thoải mái, mẹ biết con nhất định sẽ không lãng phí thức ăn đâu.”
Quý Nhiễm cũng vào bếp giúp đỡ, đầu tiên là hỏi thăm cô nghỉ đông có làm bài tập hay không, sau đó lại hỏi thăm tình hình gia đình cô.
Biết tin nhà cô sắp mở trại chăn nuôi, Quý Nhiễm cũng mừng thay cho cô.
“Thế thì tốt quá, nhà em mở trang trại chăn nuôi, thôn các em lại bán rau củ quả, mọi người cùng nhau làm giàu, sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn.”
Tống Thời Hạ thì không có mục tiêu to lớn như thế.
Nguyên thân và trong đại đội không có mâu thuẫn gì, thậm chí bởi vì Tống gia thôn chỉ toàn họ hàng nên cũng dễ dàng tha thứ và thông cảm cho nhau hơn.
Ví dụ như chuyện cô bỏ trốn khiến cả thôn đi tìm, nên cũng không ngại để cho mọi người được ăn ké theo.
Thay vì một mình nhà mình làm giàu, sau này lại bị ăn vạ với vay tiền này nọ, chi bằng tiện tay giúp đỡ mọi người cùng nhau kiếm tiền, vậy thì sẽ không ai ghen tị với ai nữa.