Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 415

Diêu Tuyết cảm thấy buồn cười vô cùng:

“Đã tới thời nào rồi mà ba còn giữ cái tư tưởng cổ hủ đó nữa. Ba không biết chế độ một vợ một chồng à?

Lại còn vợ cả, nhà mình thiếu tiền tới mức đó à? Chẳng trách mẹ con lại u uất mà chết, toàn là bị đám gái gú bồ bịch của ba làm cho tức c.h.ế.t đấy!”

Ông Diêu giơ tay lên.

Diêu Tuyết vô thức nhắm mắt lại, nhưng cuối cùng ông cũng không hạ tay xuống.

Diêu Tuyết rưng rưng nước mắt, ông Diêu thì đau đớn bi thương.

“Con có thể chê ba phiền, nhưng đừng có hở ra lại nhắc tới mẹ con, để bà ấy được yên thân dưới suối vàng đi.

Ba biết con không ưng những người kia, nhưng con lấy một thằng nhóc nhà nghèo thì làm sao có tương lai?”

Diêu Tuyết rưng rưng, tận tình khuyên bảo:

“Ba à, chính bản thân ba có thành kiến nên mới không nhìn thấy ưu điểm của anh ấy.

Đúng là điều kiện gia đình của anh ấy không tốt, nhưng anh ấy có lòng cầu tiến, Tống Thu Sinh không hề thua kém gì ai.

Con dám đảm bảo với ba, nếu hai năm sau anh ấy không kiếm được bằng một nửa tài sản của nhà mình, con sẽ chia tay với anh ấy.”

Ông Diêu lau mặt một cái, bán tín bán nghi:

“Không phải hai năm nữa con sẽ ôm bụng bầu về ép ba nhận con rể đấy chứ?”

Diêu Tuyết bật cười:

 

“Con có phải đồ ngốc đâu, con thích anh ấy là vì bị thu hút bởi lòng cầu tiến của anh ấy, vì ý chí phấn đấu của anh ấy, con đâu có ý giúp đỡ người nghèo chứ.”

“Mặc kệ con có tin hay không, chuyện kia ba không hề nhúng tay vào, là cái tên cùng thôn của bọn họ dính tới chú Vương của con, sau này ba mới biết tin.”

Ông say rượu nên trút hết cơn bực ra với bạn bè, ai ngờ ông Vương lại tự tiện ra tay giúp ông xả giận.

Ván đã đóng thuyền, ông cũng mừng thầm vì con gái đã chia tay với người ta, nên cũng nói mấy lời hơi chói tai nhưng lại là sự thật với thằng nhóc nhà nghèo kia.

Thái độ của ba đã dịu xuống như thế, Diêu Tuyết vội hỏi:

“Vậy là ba đồng ý rồi đúng không? Chúng ta có thể ký giấy thỏa thuận.

Nếu như sau này con vác bụng bầu ép ba nhận con rể thì tất cả tài sản của ba sẽ thuộc về người khác, con không lấy một xu nào hết.”

Ông Diêu bất đắc dĩ thỏa hiệp:

“Con đã nói tới mức này rồi, ba cãi với con còn có ý nghĩa gì nữa. Cãi thắng, sang năm chỉ có một mình ba ăn tết, cãi thua thì cha con cách lòng.

Giấy thỏa thuận thì khỏi cần, con gái do ba nuôi lớn, ba tin con, mảnh đất con lấy được ở thủ đô khá lắm.”

Diêu Tuyết nắm tay ba mình:

“Nếu đã nói thẳng ra rồi, con cũng xin nói thật cho ba biết, mảnh đất đó là Tống Thu Sinh chọn giúp con đấy.”

DTV

Diêu Tuyết nhíu mày không đồng ý: “Con để cậu ta xen vào việc làm ăn của mình à?”

“Không phải vậy, ba nghe con giải thích đi đã, bên nhà thầu chú Vương giới thiệu cho con là lừa đảo.

Nhờ có Tống Thu Sinh giúp đỡ vạch trần âm mưu của kẻ đó, lúc đó bọn con có hiểu lầm nên chưa quay lại với nhau.

Con giao công trình cho anh ấy vì con tưởng ba hại anh ấy mất hết tiền vốn, muốn đền bù tổn thất cho anh ấy... Ba à, con xin lỗi.”

 
Bình Luận (0)
Comment