Bà Tống mặt ủ mày chau:
“Sao họ lại thích gà vịt nhà mình như thế chứ, mẹ với ba con nuôi 100 con còn được, nhưng nếu một lần nuôi cả 400 con như thế...”
Tống Thu Sinh tận tình khuyên bảo:
“Mẹ à, 100 con với 400 con cũng không khác gì nhau, chẳng qua là bận hơn một chút thôi.
Chẳng phải họ hàng nhà mình cũng muốn tìm việc làm à, cứ thuê hai ba người làm giúp rồi trả lương cho họ là được mà.”
Bà Tống vẫn chần chừ:
“Làm vậy có được không, chẳng phải thành nhà tư bản rồi à, lỡ như bị người ta đấu tố thì làm sao bây giờ?”
“Chính sách quy định thuê quá năm nhân viên mới là bóc lột dân chúng, mình toàn thuê họ hàng, trả ít tiền xem như phí chạy việc, đâu phải thuê nhân viên đâu.”
Bà Tống bị anh ấy tẩy não.
Đúng là họ hàng bên nhà bà cũng hỏi thăm chuyện tìm việc.
Nhà đông con cháu, cuộc sống cũng khó khăn, nếu bà giúp được bọn họ thì tốt quá.
“Để mẹ đi bàn lại với ba của con một tiếng.”
Tống Thu Sinh biết rõ việc này xem như đâu đã vào đấy, lại đi tới đại đội tìm nhà bác hai.
“Sao tự nhiên cháu lại định xây nhà?”
“Cháu muốn xây thêm lầu, ba mẹ cháu ở trên lầu có thể theo dõi tình hình trong xưởng vào ban đêm.”
Đội trưởng cầm một điếu thuốc rít một hơi:
“Đang tết nhất thế này chắc là khó tìm được người lắm, qua 15 bác sẽ hỏi thăm giúp cho.”
Giải quyết xong chuyện sửa nhà, Tống Thu Sinh mới nhớ tới bạn gái.
Không biết lần này Diêu Tuyết về nhà có bị ba của cô ấy bắt đi xem mắt không nữa, anh ấy phải cố gắng kiếm tiền nhiều hơn mới được.
Diêu Tuyết bị phụ huynh lải nhải đau hết cả đầu, bèn nói thẳng.
“Ba à, ba đừng có tụng kinh mãi như thế nữa, con có người yêu rồi, chính là cái tên nhà nghèo bị ba chê đấy.”
Ông Diêu tức đến dựng râu trừng mắt: “Sao con lại đi quen thằng đó nữa!”
Diêu Tuyết không hề sợ ông: “Sao nào, lần này ba lại định tới thủ đô hại người ta à!”
Ông Diêu đảo mắt trốn tránh: “Con nói cái gì đấy, ba là người như thế à!”
Diêu Tuyết cười lạnh nói:
“Con lại chẳng rành tính ba quá, ba đương nhiên sẽ không tự mình làm, toàn là bạn bè ba làm giúp thôi nhỉ.”
Ông Diêu cãi chày cãi cối: “...Ba... Ba làm vậy là vì muốn tốt cho con.”
“Ba không phải con, sao ba biết là làm vậy tốt cho con.”
“Cậu ta chỉ là thằng nhà quê nghèo mạt rệp, nhà lại đông anh chị em, cậu ta còn là con trai lớn, cậu ta quen con là vì tiền bạc của nhà mình, tới cái này mà con cũng không hiểu à!”
“Ba à, bây giờ con thật sự hoài nghi ánh mắt của ba đấy, rốt cuộc làm sao mà ba làm giàu được hay thế?
Đến việc nhìn người còn không rõ mà còn cảm thấy là vì tốt cho con. Mấy người ba giới thiệu cho con, có ai mà không cặp kè cả đống cô?
Trong đó có hai người đã có cả con rơi con rớt rồi, ba muốn con đi làm mẹ kế cho nhà người ta à?”
Ông Diêu vẫn cãi:
“Đó là vì người ta xuất sắc, đàn ông tài giỏi ai mà chẳng có lắm phụ nữ vây quanh?
Ba đã nói chuyện với người lớn của nhà họ rồi, con lấy người ta thì sẽ là chính thất, đám gái gú bên ngoài sẽ không thể uy h.i.ế.p được tới địa vị vợ cả của con đâu.”