Tống Thời Hạ vỗ trán một cái.
Sao cô ngốc thế chứ, hiện tại còn chưa thịnh hành mốt nhà kiểu biệt thự.
Cô cúi đầu, chột dạ nói nhỏ.
“Đúng vậy, em mua tứ hợp viện, giá cũng không rẻ chút nào.”
Quý Duy Thanh dịu giọng hỏi, “Em không đủ tiền à?”
Cô lại lí nhí nói, “Không đủ.”
Giáo sư Quý nghĩ đến tiền lì xì mà mình đang định cất giữ, xem ra không giữ được rồi.
“Còn thiếu bao nhiêu nữa?”
Tống Thời Hạ ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn anh, “Em không đủ tiền nên mượn một ít trong sổ tiết kiệm của anh.”
Quý Duy Thanh vươn tay búng nhẹ lên trán cô, “Anh đã giao cho em thì em có quyền dùng tùy ý, cứ lấy mà dùng.”
Tống Thời Hạ thử hỏi: “Tiền mồ hôi xương m.á.u của anh bị em lấy đi mua nhà rồi, anh không giận à?”
Quý Duy Thanh nhoẻn môi cười: “Em mua nhà không cho anh vào ở à?”
Cô lập tức đáp: “Đương nhiên là không phải rồi!”
Tống Thời Hạ đang ở nhà buồn bực vì không biết nên giải quyết gà vịt nhiều như vậy bằng cách nào, thì ngày hôm sau đã có người đến hỏi mua vịt.
Trương Uyển Thanh khá xấu hổ khi đến nhà Tống Thời Hạ.
Nhưng con gái bà ấy khó khăn lắm mới mang thai được, bác sĩ nói phụ nữ bỏ lỡ độ tuổi sinh sản tốt nhất thì phải có đủ dinh dưỡng để đứa trẻ được khỏe mạnh.
Trương Uyển Thanh về nhà, lại nghĩ đến gà nhà đồng chí Tiểu Hạ rất được yêu thích.
Tống Thời Hạ đang lo không có cách nào giải quyết, vì thế đã bán cho Trương Uyển Thanh hai con gà mái và hai con vịt, lại bán cho bà ấy ít hoa quả khô, như táo đỏ ngân nhĩ, long nhãn…
Đây đều là những thứ quý giá cô lấy từ trong kho riêng ra, mấy thứ này cho dù chỉ ngâm nước uống thôi cũng rất tốt cho cơ thể.
“Mẹ cháu muốn bồi bổ cho cháu nên lấy một ít từ nhà họ hàng, cháu cũng không có nhiều, chỉ có thể cho dì một nửa thôi.”
Trương Uyển Thanh vui mừng khôn xiết.
“Đồ của nhà cháu thì dì yên tâm lắm, dì phải cảm ơn cháu đã bán cho dì, dì không chê ít đâu.”
Trương Uyển Thanh còn đang suy nghĩ, mẹ của đồng chí Tiểu Hạ muốn cô bồi bổ thân thể chắc là chuẩn bị mang thai, nên mới lấy hoa quả khô, đồ bổ dưỡng khí huyết gì đó, lại để bà ấy được hưởng sái.
Bà ấy nghĩ mình đã biết rõ nên không nói gì, vừa mang vịt gà về nhà vừa vui sướng ngâm nga bài hát nào đó.
Vài ngày sau khi khai giảng, Tống Thời Hạ nhận được tin tức xấu.
Quý Duy Thanh sắp đi công tác.
Cô suýt chút nữa quên mất rằng anh là người thường xuyên đi công tác trong nguyên tác.
Sau tết trung thu năm ngoái trở về thì anh không đi công tác gì nữa.
“Anh đã nói với giáo viên, mỗi tuần anh ta sẽ giúp em chấm bài tập, đừng lo lắng.”
Đôi mắt của Tống Thời Hạ đầy ai oán, nỗi buồn ly biệt đang ấp ủ bị một câu nói hồn nhiên của anh phá hỏng.
DTV
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh chỉ quan tâm đến chuyện học tập của em mà không quan tâm em sao.”
Anh dịu dàng xoa đầu cô, cô nghe thấy giọng nói vui vẻ của anh.
“Em đừng ra ngoài một mình, nếu có việc gì thì nhờ Tiểu Lý chở em ra ngoài.”