Tống Thời Hạ nhân cơ hội kéo tay anh.
“Không cần, không phải phiền phức thế, em ra ngoài thì đi cùng anh trai em hoặc thím Phùng là được.”
Giáo sư Quý nắm tay cô: “Nghe lời đi, em đừng khiến anh lo lắng.”
Anh thông báo quá nhanh, Tống Thời Hạ không có thời gian chuẩn bị rượu thuốc cho anh, cho nên chỉ bỏ cồn khử trùng vào trong hành lý.
“Chắc chắn anh cần uống trà cho nên em bỏ hai hộp trà mới cho anh, đừng thường xuyên thức khuya, cũng không được uống nhiều trà để tỉnh táo đâu đấy.”
Anh từ tốn đáp: “Anh sẽ cố gắng.”
Tống Thời Hạ biết các nhà nghiên cứu khoa học thường bận chẳng màng ngày đêm.
Hộp trà này có thể giúp hạ huyết áp, không gây áp lực cho tim, tránh nguy cơ đột tử vì thức khuya trong thời gian dài.
Cô không biết bọn họ thức khuya nhiều như thế nào, chỉ có thể đưa anh hộp trà mới để đề phòng.
Sắc mặt giáo sư Quý có vẻ do dự: “Trà này có thể bị người khác giành mua không?”
Anh lại lo trà bị các chú các bác tranh giành như lần trước.
Tống Thời Hạ cười tươi với anh:
“Vì vậy em đã gói hai hộp cho anh. Trong một hộp có hai lon, anh giữ một hộp cho mình, hộp còn lại anh tự chia nhé, lần này hẳn là tiền bối của anh nhỉ?”
Cô không ngại dùng lá trà để đổi lấy quan hệ với các chú bác, bọn họ là bảo vật quốc gia đó.
“Ừ, chỉ có anh và giáo sư Tô là còn trẻ thôi, còn lại đều là tiền bối cả.”
Tống Thời Hạ hơi đăm chiêu:
“Giáo sư Tô quảng giao, có anh ấy thì chắc chắn sẽ không có vấn đề phân chia không đều, anh đỡ phải giao tiếp.”
Giáo sư Tô là Tô Ái Dân, nói không chừng sau này đi công tác cả hai sẽ thường xuyên đi cùng ấy chứ.
Quý Duy Thanh muốn giải thích rằng anh không còn cắm đầu vào làm thí nghiệm nữa.
Các tiền bối cũng sẽ dẫn anh đi xem một số tài liệu mật để tạo điều kiện cho anh viết luận văn, rất coi trọng và tạo điều kiện cho anh.
Nhưng không thể nhắc đến chuyện này được, nên anh chỉ âm thầm nuốt xuống.
Giáo sư Quý đi cũng công tác cũng có tin vui, cô có thể ở nhà ngâm rượu thuốc bổ m.á.u mà không kiêng dè gì.
Cô chi 50 ngàn mua một căn tứ hợp viện, nên phải bù lại, nếu không cô sẽ cảm thấy không an toàn.
Đây gọi là gì nhỉ, là khả năng chống rủi ro.
Mặc dù có thể đến bệnh viện biên chế khám bệnh không tốn tiền, nhưng lỡ như sau này gặp được căn nhà mà mình yêu thích, lại không có tiền thì chỉ có thể từ bỏ mà thôi.
Cô không có đam mê gì nhiều về nhà cửa.
Đã sống trong biệt thự cao cấp rộng vài nghìn mét vuông rồi, nhưng cô lại thích căn nhà cô sống bây giờ hơn.
Không quá rộng rãi, nhưng cô cảm thấy như thế này mới là nhà.
Đối với cô, không phải nhà càng lớn mới càng hạnh phúc, mà là có gia đình ở bên cạnh thì mua nhà mới có ý nghĩa.
Cô dự định mua hai ba căn nhà cho mình, mua mấy căn ở những chỗ sau này Quý Duy Thanh sẽ làm việc.
Đợi tới khi con cái lớn lên một chút thì hàng năm sẽ mua nhà làm quà sinh nhật cho bọn trẻ.
Nhân lúc bọn trẻ đi học, Tống Thời Hạ chất đống dược liệu và hoa quả khô trong nhà, đây đều là hàng tồn kho được lấy ra từ trong không gian.