Hóa ra là con gái của hiệu trưởng Hồ, nhưng tại sao cô ấy lại cứ nhìn chằm chằm cô làm gì?
Cô làm như không có gì mà mỉm cười: “Cháu còn tưởng mình đa nghi chứ.”
“Cháu đừng lo, Hồ Du nói chuyện hơi thẳng thắn thật, nhưng lòng dạ không xấu đâu.”
Tống Thời Hạ gật đầu, cô để bài tập về nhà của thím Phùng xuống.
“Thím ơi, trình độ của thím rất tốt, cháu nghĩ thím đi học được đấy, học lại cấp ba cũng không thành vấn đề đâu.”
Thím Phùng vội vàng từ chối:
“Thím không làm được đâu, thím chỉ biết sơ sơ thôi ấy mà, cháu đừng nghĩ thím giỏi lắm, đây đều là do lão Tạ dạy thím đấy.”
Tống Thời Hạ khẽ cười, không đề nghị thím Phùng đi học nữa.
“Tham gia cuộc thi đại học cho người lớn cũng không tệ, thêm được một con đường nữa cho bản thân.”
“Đúng vậy, cháu không biết đâu, thím giả vờ tính toán hóa đơn trước mặt họ, cả nhà kho đều nhìn thím với ánh mắt ngưỡng mộ.”
Thím Phùng càng nói càng hưng phấn.
Vốn dĩ bà chỉ muốn học cho biết chữ thôi, không ngờ lại học được, lão Tạ với bọn trẻ đều kiên nhẫn dạy thím ấy.
Rất lâu rồi bà không học hành gì nữa nên đã quên sạch kiến thức, toàn phải nhờ bọn trẻ dạy bù cho mình.
Lão Tạ không chê bà ngốc.
Khi nào có thời gian là ông sẽ giảng bài cho bà, giảng tất cả những loại thơ cổ có thể học.
Những bài văn từng xa lạ giờ bà cũng có thể dễ dàng dịch ra được.
“Cho nên mới nói việc học không có giới hạn, không bao giờ là quá muộn để học cả.
Trình độ học vấn của thím đã đạt đến trình độ học sinh cấp ba rồi, khi nào thím định đi học bổ túc?”
Thím Phùng hạ giọng nói.
“Lão Tạ bảo trường học có ý định mở một lớp học bổ túc để người nhà giáo viên đi học, theo nguyên tắc tự nguyện, không cần tốn thời gian ra ngoài nữa.”
Ra ngoài học rất bất tiện, nếu thím Phùng đi học lớp buổi tối thì chỉ có thể học vào chiều thứ sáu.
Chiều chủ nhật phải về nhà, hai ngày đó giáo sư Tạ sẽ chăm sóc bọn nhỏ.
“Thím lo lão Tạ ở nhà chăm bọn trẻ thì bản thân ông ấy sẽ quên cả giờ ăn cơm, bỏ đói bọn trẻ thì khổ.”
Phùng Liên đợi lớp học bổ túc của trường, mỗi tối đều đi học sẽ thuận tiện hơn nhiều.
“Cháu có đi không?”
Tống Thời Hạ hơi do dự: “Nếu cháu đi thì ở nhà chỉ có một mình bọn trẻ, cháu không yên tâm.”
Mấy đứa trẻ không biết gì, ở nhà vẫn cần người lớn trông coi.
“Có gì đâu, đưa bọn trẻ đến nhà thím để Ni Ni trông giúp cháu, hai đứa nhỏ nhà cháu chắc chắn sẽ không giận cháu đâu.”
Tống Thời Hạ cũng muốn xem lớp học bổ túc của trường như thế nào: “Có thời gian cháu sẽ đi học một buổi, nhưng chưa chắc có thể ngồi lâu đâu.”
“Không sao, không bắt buộc mà, lúc nào cũng đi được.”
Quý Duy Thanh không có ở nhà, cô thường nấu các món gọn nhẹ và nhanh.
DTV
Bữa tối hôm nay là khoai tây nghiền, màn thầu sữa với sữa bò yến mạch.
Bọn trẻ không kén ăn, chỉ cần ngon thì đều ủng hộ nhiệt tình.
Thấy bọn nhỏ ăn khoai tây nghiền ngoan lành như thế, Tống Thời Hạ chống má nhìn.
“Nếu mẹ đi học từ sáu giờ đến tám giờ tối thì các con có muốn đến nhà bà Phùng chơi không?”