Diêu Tuyết nghịch móng tay sơn đỏ của mình:
“Bây giờ ba em không còn thành kiến gì với anh nữa rồi, ông tôn trọng lựa chọn của em, anh phải cố gắng lên nhé.”
“Đương nhiên rồi, lần này về quê thu mua rau củ vào thành phố bán, cũng là để cho bà con dưới quê yên lòng, thuận tiện sau này dắt theo cả thôn làm giàu luôn.”
Diêu Tuyết lại hớn hở hỏi anh:
“Em không hiểu nhé, tại sao anh lại muốn dẫn dắt cả thôn làm giàu thế, tự mình kiếm tiền không phải nhanh hơn à? Vì đại đội của anh đều họ Tống à?”
Tống Thu Sinh xấu hổ giải thích:
“Không hẳn là thế, có thể là em ở thành phố nên không hiểu, ở dưới quê nhé, nếu nhà em giàu tới mức độ nhất định thì sẽ bị người ta dòm ngó, nói không chừng sẽ làm ra chuyện hại người hại mình gì đó.
Ba mẹ anh nhất định sẽ không chịu lên thành phố ở đâu, anh dẫn dắt những người chăm chỉ.
Muốn kiếm tiền cùng nhau làm giàu xem như quanh co dẫn dắt, như vậy thì mọi người sẽ không còn để ý tới nhà anh nữa.”
Diêu Tuyết trêu chọc anh, “Hóa ra là thế, em còn tưởng anh là người đàn ông lương thiện chứ.”
Tống Thu Sinh thấp giọng giải thích:
“Không hẳn là thế, em gái anh nói nhìn việc chứ không nhìn người, mặc kệ anh nghĩ gì, nhưng ít nhất khi anh dẫn dắt bọn họ cùng kiếm tiền thì anh cũng không phải người xấu.”
Diêu Tuyết bật cười:
“Đúng vậy đúng vậy, anh là người tốt. Hay là em đổi màu sơn móng tay mới nhỉ, màu nổi như thế có làm ba mẹ anh sợ không?”
Cô ấy nghe nói các cụ già ở nông thôn không thích mấy cô gái ăn diện xinh đẹp, hay là cô ấy đi mua mấy bộ quần áo bình thường một chút nhỉ.
Tống Thu Sinh xua tay nói:
“Không cần đâu, ba mẹ anh nhất định sẽ thích em, em có sơn móng tay màu đen thì họ cũng không để ý đâu, cùng lắm là cảm thấy em bị bệnh thôi.”
Diêu Tuyết bán tín bán nghi, cuối cùng vẫn gọi điện cho Tống Thời Hạ hỏi thăm thử.
Nghe tin anh trai muốn đưa chị Diêu Tuyết về nhà ra mắt ba mẹ, Tống Thời Hạ còn kích động hơn cả bọn họ.
“Ba mẹ em sẽ không để ý đâu, chỉ là người trong thôn có thể sẽ lắm mồm nói này nói nọ.
Có điều em chưa bao giờ để ý những gì họ nói, bản thân được vui vẻ là quan trọng nhất mà.”
“Vậy chị sẽ không thay đổi gì hết, ba mẹ em thích cái gì thế, cả Đông Đông nữa…”
Diêu Tuyết hỏi Tống Thời Hạ một đống vấn đề, đều là quay xung quanh sở thích của người nhà họ Tống.
Tống Thời Hạ càng tiếp xúc sâu hơn thì lại càng thích người chị dâu này.
Người chân thành dù đi đến đâu cũng sẽ được chào đón và yêu quý.
“Tiếc là em phải học, bằng không em nhất định sẽ theo hai anh chị về quê một chuyến.”
Diêu Tuyết ở trong điện thoại cười nói, “Đúng vậy, có em đi cùng, chị nhất định sẽ không thấy căng thẳng gì nữa.”
Tống Thời Hạ trước đây đã nói gia đình bảo người trong thôn trồng hoa quả, rau dưa sản lượng thấp.
Hiện tại kỹ thuật trồng cây trong nhà kính còn chưa được phổ cập, đến mùa đông sẽ tiếp tục rơi vào tình trạng không có thu hoạch.
Hoa quả thì lại khác, có một số loại hoa quả phải đến mùa đông mới có.
Tỷ như táo hoặc quýt mùa đông vậy, đây mới là ưu thế của người trong thôn.