Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 433

Tống Thời Hạ đã hỏi rõ, lần này anh trai về quê vẫn sẽ lái xe tải nhỏ.

Nhân lúc trong nhà không có ai, cô dời mấy gốc cây ăn quả ra ngoài, nhờ anh trai mang về cho ba mẹ trồng trong sân.

Tống Thu Sinh đi vòng quanh mấy cái cây ăn quả kia, chậc chậc nói:

“Em lấy đâu ra mấy cây này thế, anh còn chưa tìm được mối để mua đây.” Anh ấy cũng có mục đích này, nhưng không tìm được nông hộ phù hợp.

“Anh cứ kệ đi, đừng hỏi nhiều làm gì, nhớ mang về trồng trong sân nhà mình nhé.

Quả táo lần trước anh ăn mọc ra từ cây này đấy, mối quan hệ của em mà anh còn không tin à?”

Vừa nghe nói là loại táo lần trước đã ăn, Tống Thu Sinh lập tức ứa nước miếng.

“Cây táo này khi nào mới có quả nhỉ?!”

Tống Thời Hạ nhún vai:

“Em cũng không biết, người ta không nói, em đoán năm nay là có quả ăn rồi, nhưng sản lượng chắc là không nhiều lắm, phải qua năm sau mới có nhiều được.”

Diêu Tuyết tò mò nhìn Tống Thu Sinh: “Ngon tới vậy ạ?”

DTV

“Anh ăn nhiều loại táo rồi, nhưng táo của nhà này giòn ngọt mọng nước, xưa nay anh chưa từng ăn quả táo nào ngon như thế, tóm lại anh không biết phải diễn tả mùi vị đó thế nào nữa.”

Tống Thời Hạ bưng một đĩa hoa quả từ dưới bếp lên.

“Người ta tặng cam với táo cho em này, chị dâu ăn thử đi.”

Diêu Tuyết không thích ăn táo lắm, cô ấy cầm một quả cam vàng ươm lên.

Tống Thu Sinh lập tức nhận lấy quả cam, ngoan ngoãn bóc vỏ cho cô ấy.

“Em ăn thử đi.”

Nhìn vẻ chờ mong háo hức của anh ấy, không biết còn tưởng là cam do anh ấy trồng ấy chứ.

 

Diêu Tuyết cắn một múi cam.

Thịt quả mọng nước, vị chua chua ngọt ngọt, đúng là ngon hơn mớ cam vừa đắt vừa chua bán ngoài thị trường nhiều.

Hai mắt của Diêu Tuyết sáng rực lên.

Tống Thu Sinh biết ngay là cô ấy thích ăn, thế là bóc thêm một quả cho cô ấy.

“Ngon thế! Em mua ở đâu thế? Chị cũng muốn mua một ít.”

Tống Thời Hạ bịa đại một cái cớ:

“Em cũng chẳng biết người bán ở đâu nữa, lần nào bên đó lên thành phố đưa hàng mới liên hệ với em, em thường mua của người đó, nên họ cũng biết em.”

Diêu Tuyết tiếc nuối nói:

“Tiếc thật, hoa quả ngon thế này, nếu đưa tới chỗ chị thì nhất định có thể bán được với giá cao.

Em không biết tết nhất chỗ chị mua trái cây khó tới cỡ nào đâu, đã thế còn mắc gấp đôi lúc bình thường nữa.”

Nhà cô ấy cũng chẳng thiếu ít tiền ấy, đắt thì đắt thôi, nhưng được ăn trái cây vừa ngon vừa rẻ rồi.

Giờ lại đi mua mấy thứ vừa dở vừa đắt thì chẳng phải xem tiền như rác à.

Tống Thu Sinh thấy được mối làm ăn nên sẵn tiện quảng cáo:

“Chờ thôn bọn mình trồng cây ăn quả số lượng lớn thì cứ mua ở thôn bọn mình, mọi người đều là người một nhà, hoa quả ở thôn bọn mình tuyệt đối vừa rẻ vừa ngon.”

Diêu Tuyết tức giận liếc anh ấy một cái, cũng không bác bỏ những gì anh ấy nói.

Tống Thời Hạ bảo anh trai mang mấy gốc cây ăn quả về, nửa đùa nửa thật nhận mối buôn hoa quả cho nhà chị dâu.

Sau này “người bán” kia đưa hoa quả tới thì sẽ giữ riêng một phần cho chị dâu, nếu thấy ngon thì tính tiếp.

Có thể hợp tác thì đôi bên cùng vui vẻ, không thể hợp tác thì cũng có thể tiêu thụ đường khác.

 
Bình Luận (0)
Comment