Đến ngày trường học công bố thứ tự thi, Tống Thời Hạ không đến trường xem thành tích.
Lúc cô Mạnh gọi tới thì cô đang ăn sáng, trong nhà không có ai quản lý nên có thể ngủ tới lúc nào dậy cũng được.
Cô Mạnh cực kỳ kích động.
“Em Tống Thời Hạ, em giành được hạng nhất kỳ thi thử liên trường này đấy!”
Tống Thời Hạ cũng không bất ngờ cho lắm, nhưng thành tích đúng là tốt hơn dự đoán của mình rất nhiều.
Tống Thời Hạ nhếch môi mỉm cười, quấy bánh trôi trong chén cơm rượu nóng hổi:
“Giáo viên dạy kèm cho em cũng là giáo sư, nếu không thi được điểm cao thì đúng là không còn mặt mũi nào gặp họ luôn.”
Cô Mạnh khen không ngớt miệng:
DTV
“Giáo viên giỏi hơn nữa cũng một phần nhờ thiên phú và sự cố gắng của em, em là học sinh giỏi nhất chị từng dạy.
Chị tin em nhất định có thể thi đậu vào đại học Yên Kinh, nói không chừng còn giành được danh hiệu trạng nguyên đấy!”
Tống Thời Hạ không dám nói trước, sợ bước không qua.
“Cô à, mọi chuyện còn chưa ngả ngũ, nói không chừng sẽ có nhân tài nào đó đột nhiên xuất hiện thì sao.”
Cô Mạnh có bộ lọc cực mạnh với Tống Thời Hạ, giỏi cỡ nào cũng không thể giỏi bằng học sinh của cô ấy được.
Tống Thời Hạ muốn chia sẻ tin vui này với Quý Duy Thanh
Tiếc là không thể liên lạc với anh được, mỗi lần anh đi công tác đều là nhiệm vụ cần bảo mật cả.
Không bao lâu sau, mẹ chồng lại gọi điện thoại tới, chắc là bà nghe được tin từ phía chị cả đây mà.
“Con dâu mẹ giỏi quá, lại thi được hạng nhất tám trường như thế, nghe nói Yên Nhiên chỉ nằm trong tốp 200 thôi.”
“Mẹ à, tám trường cùng thi, lọt vào được tốp 200 đã là giỏi lắm rồi ạ.”
Hàn Dung vô cùng tự hào: “Con được hạng nhất, còn giỏi hơn cả Yên Nhiên nữa.”
Tống Thời Hạ cũng chào thua.
Nếu như Yên Nhiên nghe thấy câu này của mẹ chồng, không chừng sẽ buồn lắm đây.
Con gái tuổi mới lớn lúc nào cũng nhạy cảm mà.
“Mẹ à, hay là mẹ bảo Yên Nhiên tới đây học cùng với con đi, con có thể dạy kèm cho em ấy.
Hàng xóm cách vách của con là giáo sư Tạ dạy ngữ văn với lịch sử, còn cả trưởng khoa Thẩm thầy của giáo sư Quý dạy kèm nữa.
Yên Nhiên qua đây học với con sẽ học được nhiều hơn ở trường đấy.”
Hàn Dung vô cùng cảm động.
“Để mẹ tới trường học hỏi Yên Nhiên cái đã, con bé ở lại trường, hoàn cảnh ở đó không tốt.
Chẳng qua là muốn có thêm thời gian học nên mới bấm bụng mà ở lại, nếu có thể tới nhà con, hai chị em giúp đỡ nhau thì tốt quá.”
Tống Thời Hạ nghĩ dù sao trong nhà cũng chỉ có cô và hai đứa nhỏ, Yên Nhiên tới cũng sẽ không bị làm phiền.
Cô ấy học hành vất vả như thế mà chỉ thi được trong top 200, nói không chừng là yếu kém ở môn nào đó nên mới như vậy, tranh thủ thời gian kiểm tra và bổ sung lại thì hơn.
Quý Yên Nhiên biết mình không đủ thông minh.
Cô ấy đã cố gắng, mong cần cù bù thông minh, nhưng sau khi thấy thành tích của mình thì vẫn hụt hẫng vô cùng.
Rõ ràng cô ấy cảm thấy mình làm bài rất khá, nhưng thứ hạng trong kỳ thi thử này thật sự thấp hơn mong muốn của cô ấy quá nhiều.
Tại sao mình lại ngốc như thế chứ!