Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 437

“Yên Nhiên à, chị dâu con đã đồng ý rồi. Hơn nữa hàng xóm nhà con bé là giáo sư dạy văn, có thêm ông Thẩm dạy kèm toán lý hóa cho con.

Cho dù con không tin khả năng của chị dâu con thì cũng phải tin giáo sư với viện sĩ chứ?”

Chủ nhiệm nghe vậy thì nghẹn họng nhìn trân trối.

Cô ấy biết học sinh trong lớp có thể có vài người là con ông cháu cha, nhưng thật không ngờ điều kiện gia đình của Quý Yên Nhiên lại tốt như vậy.

Hàng xóm có cả giáo sư với viện sĩ, đây là kiểu gia đình gì thế này?

Quý Yên Nhiên nhắm mắt lại, hạ quyết tâm:

“Mẹ à, không phải con không tin chị dâu, mà là con sợ mình ở nhà học thì sẽ lười biếng.

Ở trường có giáo viên quản lý đốc thúc, con mới có thể tập trung học hành được.”

Hàn Dung cũng bất đắc dĩ:

“Mẹ còn tưởng cái gì, chị dâu con chắc chắn sẽ không để con lười đâu.

Dương Dương với Nguyên Nguyên chiều nào cũng theo chị dâu con tới thư viện, học kỳ sau mấy đứa nhỏ đã lên lớp 1 rồi, chẳng lẽ con còn thua cả cháu à.”

Quý Yên Nhiên nghe nói chị dâu sẽ không mặc kệ thì yên tâm, cô ấy lại nhìn chủ nhiệm.

DTV

Chủ nhiệm thở phào một hơi.

Có người đứng đầu tự mình dạy kèm, tin rằng thành tích của Quý Yên Nhiên trong kỳ thi thử thứ hai nhất định sẽ tốt hơn.

“Cô ơi, em muốn xin được nghỉ ở nhà tự học ạ.”

Quý Yên Nhiên quay về lớp, bắt đầu thu dọn đồ đạc về nhà.

Hàn Dung cũng qua giúp dọn đồ.

Các bạn học trong lớp đều vô cùng tò mò, còn hai tháng nữa là thi đại học rồi, Quý Yên Nhiên định đi đâu đây?

 

Tiếng chuông vào học vang lên, Quý Yên Nhiên ôm đồ rời đi.

Giáo viên bộ môn đi vào lớp, đám bạn cùng lớp tò mò dò hỏi.

“Người nhà của Quý Yên Nhiên tự mình đến trường đón bạn ấy đi rồi, chắc là không đi học nữa đúng không ạ?”

Giáo viên đặt giáo án xuống bàn:

“Bậy quá, tuy lần này em ấy phát huy không tốt, nhưng vẫn nằm trong top 200, thi đậu đại học nhất định không thành vấn đề, tan học cô đi nói chuyện với chủ nhiệm lớp các em.”

Đồ của Quý Yên Nhiên không nhiều lắm, đệm chăn và phích nước đều để lại cho bạn cùng lớp.

Trên đường về nhà, Quý Yên Nhiên tựa lên vai mẹ mình, cứ như đang nằm mơ vậy.

“Mẹ à, chị dâu con thật sự thi được hạng nhất ạ?”

Hàn Dung cười tươi nói:

“Đúng vậy, chị cả của con đã gọi điện về báo tin vui này cho mẹ biết, mẹ cũng gọi điện nói chuyện thứ hạng của con với chị dâu con.

Chị dâu con mới bảo mẹ đưa con về để học cùng con bé, anh trai con không có ở nhà, con qua đó cũng sẽ được thoải mái thôi.”

Quý Yên Nhiên cười hì hì.

“Anh trai có ở nhà con cũng không sợ, chỉ có chị dâu không chê con ngốc thôi.

Tại sao con lại không được thông minh như anh trai chứ? Chia một ít IQ của anh ấy cho con cũng được mà!”

Hàn Dung trêu ghẹo:

“Nghe nói phụ nữ lớn tuổi sinh con thường bị khiếm khuyết, có thể là mẹ sinh con muộn quá.”

Quý Yên Nhiên ôm lấy cánh tay của mẹ:

“Không muộn đâu ạ, con út mới được cả nhà thương chứ. Người thông minh như anh trai con, trên đời này không có nhiều đâu, tại anh ấy giỏi quá nên trông mới giống con hơi đần thôi.”

 
Bình Luận (0)
Comment