Bà Tống căng thẳng túm lấy cánh tay chồng.
“Mình dọn nhà sạch sẽ hết chưa, chuồng heo có bị bốc mùi không? Trong sân chắc không có mùi hôi gì đâu nhỉ?”
Ông Tống cũng thấy lo âu, nhưng không để lộ ra mặt.
Bàn tay giấu dưới ống tay áo Tôn Trung Sơn run lẩy bẩy, không móc nổi gói t.h.u.ố.c lá ra.
“Sáng sớm đã dọn sạch rồi, trong sân còn sạch hơn mặt mình đấy.”
Bà Tống sợ cô gái thành phố kia ngửi thấy mùi phân gia cầm trong nhà, nên đêm qua đã tất bật dọn dẹp trong sân và trại chăn nuôi rồi.
Mặc dù bà và chồng không ngửi thấy mùi gì, trại chăn nuôi cũng không gần nhà.
Nhưng con gái thành phố mũi thính, Thu Sinh vất vả lắm mới tìm được cô gái mình thích, đừng để con gái người ta chê cha mẹ nhà trai ở dơ thì hơn.
Xe hơi chạy tới thị trấn thì Diêu Tuyết cũng bắt đầu lo lắng.
“Nếu như, em nói là nếu như nhé, nếu như ba mẹ anh không thích em thì làm sao bây giờ?”
Tống Thu Sinh tập trung lái xe, không hề chớp mắt:
“Không đâu, em là thiên kim tiểu thư ai gặp cũng khen, phải tự tin vào bản thân chứ.
Em gái anh bình thường lãnh đạm như thế mà còn tỏ vẻ rất thích em, em còn sợ cái gì nữa?”
Diêu Tuyết bị phân tán sự chú ý: “Nhìn không ra em gái lãnh đạm đâu đấy.”
“Lúc trước em gái anh không phải như thế đâu, trong lòng nghĩ gì đều viết hết lên trên mặt.
Bây giờ gặp ai cũng cười tùm tỉm, không biết chừng lại có một bụng âm mưu luôn.
Người có thể khiến con bé bày tỏ sự yêu thích, xem như người một nhà cũng không nhiều đâu.”
“Em nhìn không ra đấy, em cảm thấy em gái anh rất chân thành, đôi lúc còn ngốc nghếch đến đáng yêu nữa.”
Cô ấy làm ăn đã gặp đủ loại người, nhưng khi tiếp xúc với Tống Thời Hạ lại cực kỳ thoải mái, tự do.
Tống Thu Sinh mỉm cười đánh tay lái, xe hơi đã chạy tới cửa thông.
“Chứng tỏ con bé xem em là người nhà, tiếp xúc lâu dần em sẽ biết.”
Nhìn thấy xe hơi chạy tới từ xa, ông bà Tống vội chạy lên đón.
Hai mắt của đám người đứng hóng ở cửa thôn đều sáng rực lên.
Tống Thu Sinh đã về rồi, rốt cuộc rau củ quả trong thôn cũng bán đi được rồi!
Chẳng trách từ sáng sớm hai ông bà nhà họ Tống đã ra cửa thôn đứng chờ, bình thường bọn họ không bao giờ ra cửa thôn tụ tập buôn dưa lê bao giờ.
Tống Thu Sinh dừng xe lại, hạ kính xe xuống, “Ba mẹ đứng ở đây làm gì, lên xe đi!”
Bà Tống bối rối xua tay: “Không cần đâu, mẹ với ba con đi bộ về là được rồi.”
DTV
Diêu Tuyết muốn hạ kính xe xuống chào hỏi, Tống Thu Sinh lại bảo cô chờ về nhà rồi tính tiếp.
Ở đây người qua kẻ lại, kiểu gì cũng sẽ nói này nói nọ cô.
Cô ấy nhất định sẽ không thích bị người ta vây quanh chỉ trỏ như con khỉ đâu.
Tống Thu Sinh lái xe về nhà, người ở cửa thôn nhìn xe chạy đi rồi thì bắt đầu nhao nhao bàn tán.
“Thu Sinh mang theo nhiều đồ về thế nhỉ, sao còn có cả cây ăn quả thế kia?”
“Nghe nói Tống gia thôn muốn trồng cây ăn quả, không tới phiên Trần gia thôn bọn mình đâu.”
“Tại sao chứ! Tống gia thôn và Trần gia thôn không phải đều là Tống gia thôn à!”
“Thì tại vì người ta họ Tống, không phục thì lên đại đội mà cãi, để bọn này cũng được hưởng ké với.”