Có người cảm thấy bất công, tại sao Tống gia thôn vừa bán rau lại mở vườn trái cây, Trần gia thôn chỉ có thể bán rau chứ.
Đám thanh niên Tống gia thôn không phục mà phản bác:
“Trần gia thôn các người đừng có được voi đòi tiên, sao đại đội mấy người không đi ra ngoài làm ăn rồi kéo theo các người cùng kiếm tiền đi, toàn muốn ăn ké của thôn bọn này.”
Bản thân hai hôn quan hệ không tốt, sau khi xác nhập thì cãi cọ mâu thuẫn liên tục.
Hiện tại Tống Thu Sinh dẫn dắt cả Tống gia thôn trồng cây ăn quả, mở vườn trái cây, khiến mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm.
Nhưng người Tống gia thôn nói không sai, người của Trần gia thôn đúng là được voi đòi tiên mà.
Tống Thu Sinh lái xe vào sân nhà.
Nhà anh ấy xây lại xong đã thay cổng sắt lớn, sau này về nhà có thể đậu xe trong sân luôn, tối ngủ không cần sợ bị người ta đ.â.m thủng lốp xe.
Bà Tống bị tò mò xua tan hết lo lắng.
“Con mang nhiều cây ăn quả như thế về làm gì?”
“Em gái bảo con mang về trồng đấy, mình để trồng trong sân đi, chờ có quả rồi thì ba mẹ ăn thử xem mùi vị thế nào.”
Ông Tống khó hiểu: “Sao bày vẽ ra như thế làm sao, không mua luôn bên ngoài cho rồi?”
Tống Thu Sinh dừng xe xong, mở cửa xe ra nhảy xuống.
“Mấy loại hoa quả này khác loại bên ngoài bán nhiều lắm, mùi vị ngon hơn nhiều.”
Ba mẹ chưa từng ăn thử nên cảm thấy hoa quả nào cũng như nhau, chỉ có người thường xuyên ăn trái cây mới nếm ra được mùi vị khác biệt thôi.
Diêu Tuyết được Tống Thu Sinh dắt xuống xe, sàn xe rất cao, cô ấy mang giày cao gót nên không thể nhảy xuống được.
“Cháu chào hai bác, cháu tên Diêu Tuyết ạ.”
Diêu Tuyết mặc một bộ váy dài.
Chiếc áo khoác màu trắng bên ngoài tôn lên chiếc váy đen ôm sát bên trong, dây chuyền kim cương đã đổi thành dây chuyền trân châu rồi.
Bà Tống đã có chuẩn bị tâm lý sẵn, nhưng vẫn không ngờ cô gái thành phố này lại xinh đẹp như thế, ăn mặc trang điểm cứ như tiên nữ ấy.
Bà ngẩn ra vài giây rồi vội vàng mời vào nhà, “Mau vào nhà đi cháu, đi đường có mệt hay không?”
Diêu Tuyết ngoan ngoãn đáp:
“Không mệt ạ, Thu Sinh còn mệt hơn ấy, anh ấy lái xe cả chặng đường mà.”
“Nó là đàn ông con trai mà, mệt một tí thì có gì đâu, cháu mau ngồi nghỉ một lát đi, để bác đi nấu cơm cho hai đứa.”
Tống Thu Sinh chi tiền xây nhà, gia cụ các thứ đều không đặt mua sẵn, anh ấy định dùng tạm đồ cũ ít ngày.
Mnh ấy định mua nguyên bộ giường nệm và tủ luôn, Diêu Tuyết không quen ngủ giường cứng.
Ai ngờ ba mẹ đã tìm thợ mộc đặt sẵn gia cụ mới rồi, anh bắt đầu thấy đau đầu.
Bà Tống còn bổ sung: “Bàn với ghế đều là đồ mới cả, không sợ dơ váy đâu cháu.”
Diêu Tuyết cũng ngồi xuống.
“Quần áo bẩn thì giặt là được ạ, cháu không đỏng đảnh như thế đâu, dì không cần làm vậy đâu ạ.”
“Ở dưới quê bụi bẩn nhiều, áo quần màu trắng bị bẩn thì tiếc lắm.”
DTV
Bà Tống chưa từng thấy quần áo bằng chất liệu này bao giờ, nhưng nhìn nó cứ lấp la lấp lánh, chắc là không rẻ lắm đâu.