Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 443

Lòng bà nặng trĩu, rốt cuộc Thu Sinh tìm cô người yêu có gia cảnh kiểu gì thế này?

Nhìn kiểu gì cũng giống cô gái được nuông chiều từ bé, cứ như là... cứ như từ nhỏ tới giờ chưa phải chịu khổ bao giờ ấy.

Ông Tống chỉ chào hỏi con dâu tương lai một câu rồi đi ra bắt một con gà.

Ông đếm hai lần, xác định thiếu mất hai con gà.

Ông im lặng xách gà đi ra ngoài cổng làm thịt nhổ lông, sau đó đi vào bếp nói chuyện này cho vợ hay.

Bà Tống kinh ngạc nói: “Sao tự nhiên lại thiếu hai con? Có phải ông đếm sai rồi không?”

Ông Tống bực mình vặc lại: “Tôi đếm hai lần rồi, nhưng vẫn thiếu hai con.”

Hai vợ chồng đứng trong bếp hai mặt nhìn nhau, đang yên đang lành sao lại thiếu gà chứ?

Tống Thu Sinh thảnh thơi uống trà:

“Em nhìn đi, ba mẹ anh đâu có đáng sợ đâu, ba mẹ anh thành thật lắm, anh còn sợ sau này họ ở lại trong thôn sẽ bị ức h.i.ế.p ấy chứ, may mà đội trưởng là ông hai của anh.”

Diêu Tuyết bưng cốc uống trà:

DTV

“Bây giờ em không còn căng thẳng như ban nãy nữa rồi, hai bác trông còn căng thẳng hơn cả em.

Mẹ anh xem trọng em quá rồi, bộ váy này thì đáng mấy đồng đâu mà còn đổi bàn ghế mới nữa, trà này là em gái anh mua đúng không?”

Tống Thu Sinh nhướng mày:

“Em tinh thế, thế mà cũng nếm ra được? Trà trong nhà đều là em gái anh mang về, con bé quen biết rộng, luôn có cách mua được đồ tốt.

Chiếc áo khoác này của em bằng ba tháng tiền lương của người bình thường đấy, bộ bàn ghế nhà anh đúng là không đắt bằng áo của em đâu.”

“Đây là bộ rẻ nhất của em rồi đấy, huống hồ gì em đâu có đỏng đảnh như thế.

 

Anh nói hai bác lần sau đừng làm như thế, phiền hai bác em ngại lắm, hơn nữa...”

Mặt Diêu Tuyết đỏ ửng.

Tống Thu Sinh không hiểu phong tình, “Hơn nữa cái gì?”

“Hơn nữa hai bác khách sáo như thế khiến em có cảm giác hai bác xem em như người ngoài ấy, nếu xem em là người nhà chắc chắn sẽ không trịnh trọng như đãi khách như thế.”

Tống Thu Sinh cảm thấy buồn cười:

“Lần đầu em đến nhà anh, nếu hời hợt quá có khi em lại càng khó chịu hơn. Đây là lần đầu gặp thôi mà, em đừng vội.”

Diêu Tuyết giơ chân đá anh một cái.

“Ai vội chứ!”

Tống Thu Sinh nhe răng nhếch miệng: “Quân tử động khẩu không động thủ, em coi chừng đau chân bây giờ!”

Diêu Tuyết tức giận trừng mắt nhìn anh, “Anh điêu vừa thôi, em đá có mạnh đâu.”

Tống Thu Sinh đi vào bếp giúp đỡ, nghe ba mẹ nói nhà mình mất gà.

“Không phải nói là nuôi hai con ch.ó à, sao lại còn mất gà nữa?”

Bà Tống chẳng buồn ngẩng đầu lên:

“Nuôi chó không phải muốn là tìm được đâu. Thôn mình ít người nuôi chó, tháng sau mới có chó sinh con cơ. Lạ thật, sao tự nhiên lại mất gà như thế chứ.”

Diêu Tuyết chưa từng ăn cơm Tống Thời Hạ nấu bao giờ, đây là lần đầu tiên cô ấy ăn cơm ở nhà họ Tống.

Trên bàn có một nồi gà om xì dầu lớn khiến cô ấy không nhịn được mà chảy nước miếng.

Cô ấy thầm phỉ nhổ bản thân, hai ngày không ăn thịt sao lại thành ra tham ăn như vậy.

 
Bình Luận (0)
Comment