Trên bàn tổng cộng có năm món, ba món thịt, hai món rau và một bát canh.
Gà om xì dầu, thịt xào tỏi, trứng đúc thịt, mộc nhĩ xào với rau luộc.
Vốn dĩ chỉ định nấu hai món thịt, một món rau và canh tảo tía, đủ cho bốn người ăn rồi.
Nhưng thấy Diêu Tuyết hình như không phải cô gái thành phố bình thường nên bà Tống không quan tâm đến việc tiếc thức ăn mà làm thêm một món thịt một món rau.
DTV
Diêu Tuyết được yêu thương mà vừa mừng vừa lo.
Lần đầu tiên cô đến nhà mà hai bác đã làm gà vịt tiếp đón rồi, một bàn đầy đồ ăn, các món nóng hổi thơm ngon.
Một bàn thức ăn nếu ở ngoài quán phải mất đến 30 đồng là ít.
Từ đầu cô ấy đã biết gia cảnh nhà Tống Thu Sinh, trước đây chưa bao giờ cô ấy chê anh ấy vì nghèo, hiện giờ vẫn vậy.
Trước khi đến cô ấy đã chuẩn bị tâm lý, cho dù điều kiện ăn ở có tệ đến đâu thì cô ấy vẫn phải vui vẻ, không thể để hai bác thấy cô ấy đỏng đảnh yếu ớt được.
Tống Thu Sinh từng nói sẽ mua nhà ở thành phố sau, vì vậy cô ấy đã định sẵn sàng sống tạm trong điều kiện gian khổ ở dưới quê rồi.
Nhưng hiện thực lại không giống những gì cô ấy nghĩ.
Cho dù nhà họ Tống ở nông thôn nhưng lại là căn nhà lớn ba tầng, hai bác còn sắm đồ nội thất mới.
Một bàn đồ ăn này càng làm cô ấy mở rộng tầm mắt.
Thành kiến của ba cô ấy với nông thôn quá lớn, vậy mà cô ấy còn ngốc nghếch hồ đồ tin lời ba nói rằng ở dưới quê chỉ lễ tết mới ăn thịt, vậy đây là cái gì?
Diêu Tuyết đứng dậy bước nhanh đến chỗ hành lý, lấy máy ảnh của mình ra.
“Cháu muốn chụp lại bàn đồ ăn này cho ba cháu xem ạ.”
Bà Tống lo lắng căng thẳng xoa hai tay vào nhau.
“Đây đều là mấy món bình dân cả, nhìn không ngon đâu.”
Ngoài mùi vị ra thì bàn đồ ăn này không đẹp mắt như ở nhà hàng, người ta đều dùng đĩa để bày thức ăn.
Còn bà ấy nấu cơm bận rộn, đều dùng bát tráng men đựng thức ăn.
Diêu Tuyết không hề để ý mà chụp “tách” một cái.
“Bác khiêm tốn quá, các món bác nấu đều thơm ngon cả, mới ngửi thôi cháu đã thèm lắm rồi.”
Lúc này bà Tống mới thở phào nhẹ nhõm.
“Bác nào có giỏi như vậy, là do gà vịt nuôi thịt ngon, tay nghề bác sao so được với đầu bếp chứ.”
Tống Thu Sinh tiện tay nhận lấy máy ảnh của Diêu Tuyết đặt lên ghế, bà Tống thấy vậy thì hết hồn.
“Thu Sinh à, con để máy ảnh lên kia đi lỡ rơi hỏng thì sao.”
Tống Thu Sinh cầm đũa lên gắp rau.
“Nhà chúng ta không ai đến, không động vào sẽ không rơi đâu.”
Bà Tống ăn cơm mà lòng cứ thấp thỏm không yên, bà ấy sợ máy ảnh rơi xuống đất nhưng lại không dám động vào.
Diêu Tuyết nếm thử một miếng thịt gà, không ngờ hương vị còn ngon hơn gà hầm trong nhà hàng quốc doanh nữa.
Cô ấy giơ ngón cái lên khen ngợi.
“Bác nấu gà om xì dầu đỉnh lắm ạ! Vừa thơm vừa ngon!”
Bà Tống cười: “Cháu thích thì ăn nhiều một chút, cháu gầy quá.”
Tống Thu Sinh gắp hai cái chân gà vào bát nhỏ trước mặt cô ấy, bà Tống phật ý.
“Sao con lại gắp chân gà cho Tiểu Tuyết, chân gà làm gì có thịt chứ!”
Diêu Tuyết ngẩng đầu lên cười giải thích.
“Cháu không thích ăn chân gà mà thích gặm xương ạ.”