Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 452

Những lời này Tống Thu Sinh không tiện kể qua điện thoại, nhưng Tống Thời Hạ nghe giọng chị dâu thì cũng có thể tự tưởng tượng ra được, đúng là hả dạ mà.

“Nhà chị cả thế nào rồi ạ? Việc buôn bán có ổn không?”

“Em đừng lo cho ở nhà, việc học là quan trọng nhất. Anh rể nghỉ việc để đi bán cùng chị cả rồi, kiện thắng rồi, em yên tâm đi.”

Tống Thời Hạ lại hỏi thăm thêm một lúc nữa mới cúp máy, trong nhà hiện tại cũng đang phát triển theo chiều hướng ngày một tốt hơn.

Cô chuyển hai cây quýt ra khỏi không gian, chuẩn bị trồng ở cửa, tính tới tính lui, cuối cùng cô cũng quyết định sẽ trồng trong sân, trồng bên ngoài sợ không còn quả nào để mà ăn mất.

Trồng quýt xong, thấy bên kia sân có vẻ trống trải quá, cô lại quy hoạch ra chỗ để trồng cây ăn quả.

Cô ôm không nổi, chỉ có thể chờ trụ cột gia đình về nhà.

Cô lại lấy mấy hạt sơn trà ra nhét vào bồn hoa nhỏ ngoài cửa, rót thêm ít nước linh tuyền, khi nào nó mọc thì phải xem may mắn của bản thân nữa.

Rau củ trong sân xanh tươi mơn mởn, mỗi ngày đều phải nhổ cả đống rau củ già ăn không kịp để cho gà vịt ăn.

Cà chua vẫn còn xanh, thật ra nên gọi nó là cà chua bi mới đúng, nhưng thím Phùng cho rằng đây là cà chua thì cô cũng gọi theo vậy.

Bánh lá ngải nóng hổi ra lò, cô chỉ làm nhân mè, đậu và chà bông trứng muối mà thôi.

Đám nhỏ về nhà thì rửa tay sạch sẽ, sau đó lập tức nhìn thấy mấy bé heo con đáng yêu trên đĩa.

Tống Thời Hạ kiên nhẫn giải thích cho hai đứa: “Đây là bánh lá ngải, mỗi đứa một cái thôi, không thể ăn nhiều đâu.”

Cô rảnh rỗi không có gì làm nên nặn hình bánh lá ngải cho đẹp.

Quý Nguyên không nỡ ăn: “Bé heo đáng yêu quá.”

Tống Thời Hạ xoa đầu cậu bé: “Không sao hết, bé heo ăn cũng ngon lắm.”

Quý Dương cắn một miếng thật to, “Là nhân đậu nè.”

Hai mắt Quý Nguyên sáng rực lên, bé heo đáng yêu là cái gì, cậu bé hông biết, nhưng bánh đậu ngon lắm!

...

Bà Tống cẩn thận gõ cửa, “Mình nói chuyện một lát đi.”

“Dạ, vậy mình đi ra ngoài nói.”

Tống Thu Sinh dẫn mẹ mình đi ra trại chăn nuôi nói chuyện.

“Mẹ, con biết mẹ đang lo lắng cái gì, mẹ cứ yên tâm đi.”

Bà Tống lo lắng buồn rầu:

“Con chỉ nói Diêu Tuyết là người thành phố, không nói cho ba mẹ biết là điều kiện gia đình của con bé tốt như thế, quen con bé, con không thấy khó chịu à?”

“Con nói thật, lúc trước con từng thấy như thế, ba của cô ấy cũng tìm tới mặt nặng mày nhẹ với con, nên con mới quay về đấy.”

Tống Thu Sinh lại rơi vào hồi ức, anh ấy cũng không kể rõ nội dung mấy cuộc đối thoại kia ra, đã là chuyện cũ rồi còn đâu.

Anh ấy chỉ có thể cố gắng làm mẹ mình đừng lo lắng.

“Hiện tại con làm ăn cũng tàm tạm, thái độ của ba cô ấy đã dịu xuống rồi.”

Bà Tống lại không được lạc quan như thế, bà biết rõ tầm quan trọng của môn đăng hộ đối.

“Haiz, không phải mẹ muốn chia rẽ hai đứa, chỉ là điều kiện của hai đứa chênh lệch quá lớn, sớm muộn gì cũng sẽ có vấn đề mà thôi.

Lấy ví dụ đơn giản nhất đi, một bộ đồ của người ta đắt cỡ nào chứ? Chẳng lẽ con muốn con bé cùng sống kham khổ với con hay sao?”

 
Bình Luận (0)
Comment