Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 453

Tống Thu Sinh lại nói lời thấm thía, khuyên nhủ bà.

“Mẹ à, mấy chuyện này con đã từng nghĩ tới rồi, mẹ đừng lo mà. Diêu Tuyết không ngốc.

Nếu cô ấy cảm thấy quen con sẽ chịu khổ thì đã chia tay với con từ lâu rồi, con cũng sẽ không làm hại con gái nhà người ta đâu.”

Bà Tống đành đổi chủ đề, “Em gái con có biết điều kiện gia đình nhà Diêu Tuyết không?”

“Con bé biết hết, cũng ủng hộ chuyện con làm ăn, con bé cũng rất thích Diêu Tuyết. Mẹ tiếp xúc với Diêu Tuyết bao nhiêu ngày như thế, chẳng lẽ không thích cô ấy ư?”

Diêu Tuyết đang bê đồ ăn vặt dừng bước lại, lặng lẽ lùi ra sau mấy bước.

“Thì tại mẹ thích con bé nên mới cảm thấy hai đứa không hợp. Con có biết chuyện tình Ngưu Lang Chức Nữ không?

Chức Nữ là tiên trên trời, tiên nữ lấy tên chăng trâu, còn phải nai lưng ra hầu hạ nhà trai, làm ruộng sinh con, con nói xem, người ta làm vậy thì được gì chứ?”

Tống Thu Sinh dở khóc dở cười.

“Mẹ đúng là mẹ ruột con, con còn tưởng là mẹ sợ con đi ở rể nhà người ta, không ngờ mẹ có ý chê con vô dụng, không xứng với người ta.”

Bà Tống thở dài.

“Mẹ sợ đủ thứ hết. Nói thật, Diêu Tuyết là cô gái tốt, con cũng là đứa giỏi giang. Nếu em gái con cũng biết rồi thì mẹ không nói nhiều nữa, mắc công con chê ba mẹ nhiều chuyện.

Con phải cố lên, người ta nói gì không quan trọng, bọn họ càng nghĩ như thế thì con lại càng phải cố gắng phấn đấu nhiều hơn. Không phải vì mặt mũi của ba mẹ con, mà là vì chính bản thân con.”

Lúc Hoàng lười bị gô cổ đi còn la lối làm cho cả thôn đều biết Tống Thu Sinh quen một cô tiểu thư nhà giàu.

 

Bối cảnh gia đình của Diêu Tuyết không thể xem là nhà tư bản, mà là xí nghiệp ái quốc.

Nhưng người trong thôn đâu có quan tâm mấy cái này, nhà giàu chính là nhà tư bản.

Diêu Tuyết không giải thích, Tống Thu Sinh cũng chẳng buồn đi thanh minh làm gì, cả thôn đều biết Tống Thu Sinh là “bám váy”.

Tống Thu Sinh ôm vai mẹ mình:

“Chỉ cần ba mẹ tin con là đủ rồi, con sẽ dùng hành động chứng minh, bên phía ba của Diêu Tuyết con cũng đã viết giấy bảo đảm rồi. Mẹ cứ yên tâm đi, dù thế nào đi nữa con cũng chừa một đường lui cho cô ấy mà.”

Bà Tống nghiêng đầu, giọng nói có vẻ lúng túng, “Ừ, mẹ đi một vòng coi thử, con về trước đi.”

Tống Thu Sinh vừa mới đi ra đã thấy Diêu Tuyết đang ngồi xổm đếm kiến, anh cười nói: “Em ngồi đây nghe lén bao lâu rồi?”

Diêu Tuyết cúi đầu: “Em không nghe thấy cái gì hết nha.”

Máy hát trong phòng khách phát ra tiếng nhạc êm dịu du dương, Tống Thời Hạ ngồi trên sô pha thưởng thức hai đứa nhỏ và một cô thiếu nữ nhảy múa.

Quý Yên Nhiên thở hồng hộc ngồi xuống, bưng cốc trà lên uống ừng ực.

“Chị dâu, máy hát đúng là tốt hơn radio nhiều, em cảm giác mình thoải mái hơn nhiều rồi.”

Tống Thời Hạ dở khóc dở cười:

“Em thoải mái là vì tiếng nhạc du dương thoải mái, hay là vì không cần cắm đầu ngồi làm bài thế.”

DTV

Quý Dương và em trai ôm nhau, vừa rồi hai đứa còn múa rất nhịp nhàng, kết quả lại giẫm lên chân nhau.

 
Bình Luận (0)
Comment