Cô lại hỏi ba người ăn một chút đi:
“Ăn một miếng lót dạ đi, cuối tuần này là đến kỳ thi thử thứ hai rồi, hai hôm nay mình không tới thư viện học nữa, em cứ tự đọc sách với xem mấy bài sửa là được.”
Quý Yên Nhiên há miệng cắn một miếng bánh su kem: “Chị dâu, chị làm cái gì cũng ngon hết, lần này em tự tin lắm, chị cứ yên tâm đi ạ!”
Quý Dương đột nhiên đặt tay lên gối cô út, “Cô út cố lên.”
Quý Nguyên học theo anh trai, đặt tay bên gối kia: “Thi đạt điểm tối đa sẽ được mẹ cháu làm món ngon cho ăn đấy ạ!”
Quý Yên Nhiên tự tin đáp: “Yên tâm, hai đứa cứ chờ đi theo cô út để được ăn ngon đi!”
Quý Nguyên ngơ ngác.
Lúc cô út không ở đây mẹ cũng nấu đồ ngon cho hai đứa ăn mà, cậu bé thấy mẹ làm động tác “suỵt” với mình, thế là ngoan ngoãn không hỏi ra miệng.
Một ngày trước khi thi, Tống Thời Hạ và Quý Yên Nhiên quay về nhà một chút.
Hàn Dung đã hẹn trước với Tiểu Lý là sáng ngày mai sẽ đưa hai người đi thi rồi.
Tống Thời Hạ cảm thấy không cần rầm rộ như vậy, mẹ chồng lại bảo cô cứ yên tâm thi là được.
Quý Yên Nhiên vui vẻ nói cho cô biết: “Chị dâu, lần này em được hưởng sái của chị đấy.”
Tống Thời Hạ xấu hổ ôm trán.
Nếu là người khác khéo đã giãy nãy lên ý kiến là mẹ ruột đối đãi với con dâu khác con gái, chỉ có người vô tâm như Yên Nhiên mới cảm thấy là mình được lợi thôi.
Sáng sớm hôm sau, cô gặp được bạn ngồi cùng bàn ở cổng trường, cùng với mấy học sinh hư khác không được thân cho lắm.
Cô đóng cửa xe chạy theo bạn cùng bàn.
Bạch Thu Thụy trơ mắt nhìn Tống Thời Hạ rời đi, dù không cam lòng, nhưng lại không thể làm được gì.
Cậu ta nghe ngóng thử mới biết bối cảnh gia đình chồng Tống Thời Hạ ngang ngửa với nhà cậu ta.
Cậu ta thật sự không thể giành lấy Tống Thời Hạ được, điều này khiến cậu ta cảm thấy chán nản vô cùng.
Từ nhỏ chưa có thứ gì mà cậu ta không chiếm được, sau khi lớn lên lại khiến cậu ta gặp được người vừa thấy đã yêu.
Nhưng dù dốc hết trăm phương ngàn kế cũng không thể giành lấy được.
Lý An ở bên cạnh khuyên bảo:
“Hay là bỏ đi anh ơi? Chân trời nơi nào không có cỏ thơm, bối cảnh của cô ấy không phải dạng vừa đâu.”
Bạch Thu Thụy đá lên cột điện một cái, quay đầu lại thì đau đến xuýt xoa.
“Không có thứ tôi không giành được, chỉ có thứ tôi không thèm mà thôi.”
Không phải là nhà họ Quý thôi ư?
Cậu ta nghe nói nhà họ Quý không ai theo chính trị cả, chỉ có tiếng tăm của ông cụ Quý còn thừa lại mà thôi.
Cậu ta không tin ông cụ Quý có thể làm chỗ dựa cho họ mãi được.
Chồng của cô là giáo sư đại học, không phải Tống Thời Hạ thích người làm công tác văn hóa à, cậu ta cũng có thể thi vào đại học Yên Kinh mà.
“Mấy người cứ thi đại đi, tới lúc đó, dù thế nào đi nữa tôi cũng phải thi vào đại học Yên Kinh?”
Ba người còn lại đều nghẹn họng nhìn trân trối.
DTV
“Đại học Yên Kinh? Bọn này có nằm mơ cũng không thể thi đậu đâu!”