Quý Yên Nhiên vừa nhận bài thi thì lập tức có cảm giác rất quen thuộc, hình như toàn là kiểu đề cô ấy từng làm lúc ở nhà chị dâu.
Sau khi kiểm tra hai lần mới phát hiện mình đã nghĩ quá đơn giản rồi.
DTV
Cô ấy không khỏi cảm thấy may mắn, may mà có chị dâu ân cần dạy bảo, luôn nhắc cô ấy phải đọc đề thật kỹ, bằng không cô ấy đã mất điểm nữa rồi.
Lưu Chiêu Đệ ủ rũ ra khỏi trường thi, Tống Thời Hạ đứng ở cổng đợi cô ấy.
“Lần này đề khó, phỏng chừng thi được 50 điểm đã là khá lắm rồi.”
Lưu Chiêu Đệ thở phào một hơi:
“Tôi còn tưởng là mình thụt lùi nữa chứ, tính kiểu gì cũng cảm thấy chưa đúng.
Vừa nhìn thì tưởng đơn giản lắm, nhưng đọc kỹ mới cảm thấy là đề có bẫy, tôi phát hiện mỗi đề mình chỉ có thể kiếm được phân nửa điểm thôi.”
Tống Thời Hạ an ủi cô ấy: “Như thế là khá lắm rồi, cậu đã tiến bộ vượt bậc rồi còn đâu.”
Sau lưng có người đi qua, cũng đang thảo luận về đề toán lần này.
“Đề toán lần này dễ thế, tôi làm hết bài vẫn còn dư thời gian kiểm tra lại đấy.”
“Đúng đó, tôi mới dùng một phương trình thôi đã giải được bài rồi.”
Tống Thời Hạ và Lưu Chiêu Đệ nhìn nhau mỉm cười, không nói sự thật cho bọn họ biết.
Trong lòng Tống Thời Hạ rất nghi hoặc.
Cô cứ có cảm giác đề này giống như nhằm vào mình, nhưng lại thấy chuyện này hơi hoang đường, thi đại học làm sao có chuyện nhằm vào ai đó được chứ.
Cô Mạnh kéo Tống Thời Hạ lại hỏi han vài câu, biết cô đã làm được hết thì mới yên tâm.
“Lần này có hai câu hỏi là giáo viên trường mình ra đề, là vì muốn thử thách em, để em khiêm tốn hơn trong kỳ thi đại học, đừng có tự mãn quá. Chị không nói sớm cho em biết là vì sợ em căng thẳng trước khi thi.”
Tống Thời Hạ mỉm cười:
“Lúc làm bài em cũng nghĩ là thi đại học sẽ không ra đề khó đến thế, nó không giống độ khó thi đại học chút nào.”
Trừ khi là thi chuyên trong tỉnh thì mới ra đề khó như thế được.
“Yên tâm đi, thi đại học không khó như thế đâu. Kỳ thi thử sắp tới sẽ dễ hơn, đó cũng là kỳ thi thử cuối cùng của các em trước khi thi đại học đấy.”
“Gần đây em ôn tập thế nào rồi? Đừng căng thẳng quá, nhớ học đi đôi với hành, nếu ở nhà ngột ngạt khó chịu quá thì có thể tới trường ngồi một lát.”
Tống Thời Hạ chỉ mỉm cười từ chối khéo.
“Em gần như không học hành gì, chỉ hoàn thành bài tập mà các giáo viên cho mỗi tuần, thuận tiện dạy kèm cho hàng xóm và em gái mà thôi.”
Cô Mạnh gật đầu tán thành:
“Thế cũng được, vừa dạy cho người ta, cũng có thể khiến em nhớ lâu hơn, lúc này cứ cắm đầu học mãi thì hiệu quả cũng không cao.”
Tống Thời Hạ tạm biệt bạn cùng bàn, để địa chỉ nhà mình lại cho cô ấy.
“Nhà tôi khá xa, nếu cậu muốn tìm tôi thì cứ mượn điện thoại của cô Mạnh gọi báo một tiếng là được, mắc công cậu đi một chuyến tay không nữa.”
Lưu Chiêu Đệ nhận lấy mảnh giấy nhỏ kia:
“Ừm, nhà tôi thì khỏi nói cho cậu biết nhé, chờ thi đại học xong tôi sẽ chuyển ra ngoài ở.”
Cô ấy không hề giấu hoàn cảnh gia đình, Tống Thời Hạ tỏ vẻ mình hiểu, cũng không hỏi tới.