Thi thử xong, cô đến cửa hàng của anh trai, hai bên đã hẹn sẽ đi ăn cơm với nhau.
Anh trai và Diêu Tuyết đã từ dưới quê lên được một thời gian rồi, vì sợ làm phiền cô học hành nên không tới làm phiền cô.
Nhân dịp hôm nay thi thử xong, mọi người cùng ăn một bữa vậy, cô cũng rất tò mò muốn biết hai người tới đâu rồi.
Tống Thu Sinh đang chỉ huy công nhân vận chuyển thùng.
“Chị dâu em còn chưa tới nữa, cô ấy trang điểm ăn diện phải mất một lúc nữa mới xong, hay là anh với em đi chợ nhé?”
Tống Thời Hạ nghi hoặc: “Đi chợ? Hôm nay ăn ở nhà ạ?”
Tống Thu Sinh ngại ngùng nói, “Diêu Tuyết muốn ăn đồ em nấu, hôm nay em cũng rảnh mà.”
Tống Thời Hạ không có ý kiến gì, nhưng vẫn cà khịa anh trai, “Thế sao anh không nói sớm một chút, còn chơi kiểu rào trước đón sau với em nữa.”
Tống Thu Sinh lúng túng vò đầu, “Tại anh sợ em nghĩ vẩn vơ, không biết phải nói thế nào với em thôi.”
Tống Thời Hạ tức giận:
“Em nhỏ mọn như thế à? chị Diêu Tuyết tặng em nhiều quà cáp như thế, em vốn còn định mời chị ấy ăn một bữa cơm để cảm ơn, ở nhà hay đi ăn ngoài cũng khác gì nhau đâu.”
Tống Thu Sinh thành thật nhận lỗi, “Xin lỗi, là lỗi của anh, lần sau anh nhất định sẽ nói sớm cho em biết.”
Nói xong, anh móc ra một xấp tiền trong túi, có chừng hơn 200 đồng, ““Cầm lấy, em muốn mua gì thì mua đi.”
Tống Thời Hạ không nhận, kinh ngạc nhìn anh, “Lần này anh phát tài thật đấy à?”
Tống Thu Sinh nhỏ giọng nói:
“Hề hề, kiếm được ít tiền ấy mà, trả hết phần còn lại của căn tứ hợp viện kia rồi. Nói chứ mua bán đồ hàng bông không tệ chút nào, giá cả rau củ rẻ như thế, không ngờ lại kiếm được nhiều như vậy.”
Tống Thời Hạ thấy mừng thay cho anh.
“Chúc mừng anh nhé, chắc không tới hai năm nữa là có thể cưới được chị dâu về nhà rồi. Thành tích của Đông Đông thế nào rồi? Có thể thi đậu cấp 3 không?”
Tống Thu Sinh nhún vai:
“Chắc là được, bây giờ thành tích của nó cứ trồi sụt. Cả nhà định chờ xem nó thi được hạng mấy.”
DTV
Tống Thời Hạ không phản bác được gì, đây rõ ràng là muốn chờ xem may mắn mà.
“Em ấy nói thế nào? Chờ xem may mắn à?”
Tống Thu Sinh cũng chào thua em trai:
“Nó nói thi không đậu thì tết này sẽ không nhận tiền lì xì. Nhưng anh nghe Mao Đản nói thành tích của Đông Đông cứ trồi sụt lúc cao lúc thấp là vì nó đang bán hàng trong lớp, một tháng kiếm được 5 đồng đấy.”
Tống Thời Hạ nghi hoặc: “Em ấy kiếm tiền làm gì? Ba mẹ có để em ấy thiếu ăn thiếu mặc đâu.”
“Anh cũng không biết nữa, thằng nhóc kia ngậm chặt miệng, nhất quyết không nói. Chờ khi nào nó thi rớt rồi tính sổ sau, phải ngã đau thì mới nhớ lâu được.”
Cô cũng không ngăn cản anh trai, Tống Đông Đông đúng là rất cứng đầu, không hiểu mấy đứa nhỏ đang độ dậy thì nghĩ gì trong đầu nữa.
Chỉ mong hai con hổ con trong nhà sau này sẽ không ương bướng, khó hiểu khó chiều như thế.
Diêu Tuyết cuối cùng cũng đến, còn mang theo quà cho Tống Thời Hạ.
“Đây là hoa tai phỉ thúy, nó hợp với em lắm, chị đeo thì có vẻ hơi già, em trắng như thế, đeo lên nhất định sẽ đẹp lắm cho mà xem.”