Tống Thu Sinh giúp cô xếp gọn lại như một bà mẹ già.
“Anh có đánh dấu cho em cả rồi, em cứ nhìn dấu mà tìm. Rốt cuộc hai đứa mình ai giống người chưa từng đi học hơn hả? Sao em lại không chịu nhìn kỹ chứ.”
Diêu Tuyết bỏ dép lê ra, mang tất đứng trên thảm lông.
“Lúc ấy em sốt ruột tìm hồ sơ mà, làm sao còn tâm trạng nhìn dấu nữa.”
Hai anh em, một người ở dưới bếp nấu ăn, một người chăm chỉ dọn dẹp bàn cho Diêu Tuyết, cũng xếp gọn quần áo vứt lung tung trên sô pha lại.
“Sao em không gấp quần áo sạch lại?”
“Vừa giặt xong, chưa kịp xếp, hôm nay em đi muộn, nếu còn chờ xếp quần áo nữa, hai người phải chờ em tới lúc nào chứ.”
DTV
Tống Thu Sinh chào thua, nói kiểu gì cũng là bạn gái có lý hết.
“Còn mấy thứ này em xếp đi nhé.”
Diêu Tuyết vô thức nhìn sang, phát hiện là đồ lót của mình thì lập tức đỏ mặt.
Món Quảng chú trọng mùi vị tươi ngon thanh đạm, làm cũng rất dễ.
Tống Thời Hạ bắt ngồi canh lên rồi đi ra khỏi bếp, đúng lúc nhìn thấy chị dâu đỏ mặt chạy lên lầu.
“Anh, anh vừa làm gì thế?”
Lúc trước toàn là Tống Thu Sinh trêu chọc cô, làn này cuối cùng cũng tới lượt cô báo thù rồi.
Tống Thu Sinh cười gượng: “Chị dâu em dễ xấu hổ, bị anh nói vài câu đã ngượng ấy mà.”
“Anh tém tém lại đi nhé, chị dâu em dễ xấu hổ, anh đừng có chọc giận chị ấy.”
Tống Thời Hạ nhàn nhã quan sát nhà của chị dâu, quả nhiên, người có gu thẩm mỹ nên nhà khác hẳn.
Mặc dù hơi bừa bộn, nhưng cách bày trí trong phòng khách rất trang nhã, bắt mắt.
Trên vách tường có khắc hoa văn tinh xảo, sát nền ốp gạch men màu đỏ thẩm, trần nhà treo đèn chùm bằng thủy tinh.
Sô pha màu vàng nhạt phủ thảm lông trắng tinh, bộ bàn ghế ăn cơm có màu trắng sữa kiểu Tây, chỉ có sàn nhà lát gỗ khác hẳn mà thôi.
Căn nhà này, dù đến 30 năm sau cũng không hề lỗi thời, rất nhiều khu nhà ở đều bày trí kiểu này.
“Sao em lại ra thế? Mới đó đã nấu xong rồi à?”
“Hôm nay chúng ta ăn nhẹ nhàng thôi, không phải hấp thì là nấu đấy.”
Tống Thu Sinh xoa cằm: “Có phải em nấu mấy món ở quê Diêu Tuyết không?”
“Đúng vậy, nhưng em chưa từng tới đó, có thể mùi vị sẽ không chuẩn lắm.”
“Không sao hết, anh còn tưởng hôm nay em sẽ làm vài món cay cay chứ. Không hổ là em gái anh, chu đáo thật đấy.”
Diêu Tuyết xấu hổ vài phút thì cũng bình tĩnh lại, cô ấy nhớ là ở nhà có gửi đồ tới cho mình, bèn nhét quần áo vào tủ rồi qua phòng để đồ lục lọi.
Mặc kệ bụi bặm bám đầy người, cô ôm một cái thùng lớn xuống lầu.
“Đỡ phụ em với.”
Tống Thu Sinh chạy nhanh tới, “Em hay nhỉ, sao không gọi anh lên xách xuống cho em.”
“Em quên mất, mau mở ra xem thử đi, quà ba em gửi tới lâu lắm rồi đấy!”
Mặc dù trong nhà không có người giúp việc, nhưng cô có mang theo hai cô bảo vệ, bình thường họ sẽ chạy việc vặt giúp cô.
Nhưng trách nhiệm của người ta không bao gồm cả làm việc nhà, nên trong nhà mới bừa bộn như thế.