Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 459

“Thật ra chị hâm mộ em lắm, bằng tốt nghiệp của chị là trường nữ sinh, nghe thì có vẻ như sẽ có nhiều cô bạn cùng lứa lắm, nếu được đi học, nói không chừng chị sẽ quen được vài người bạn ấy chứ.”

Tống Thời Hạ thấy chị dâu có vẻ hoài niệm thì đề nghị:

“Mấy tiết tự do ở đại học có thể tới dự thính đấy, nếu có thời gian thì chị có thể tới dự thính thử.”

Diêu Tuyết cũng nói:

“Nếu có dịp thì chị sẽ đi thử, nói không chừng còn được hưởng sái em, được bước vào cổng trường đại học đấy.”

Tống Thời Hạ cũng cười nói:

“Cũng được ạ, em cũng có người quen ở đại học công lập nữa, nếu chị muốn đi thử thì cứ gọi điện trước cho em.”

Tống Thu Sinh lái xe đến chợ:

“Hôm nay không đến nhà anh, cứ nấu đại vài món ở chỗ anh đi, mấy đứa nhỏ còn ở nhà mẹ chồng em đúng không.”

Tống Thời Hạ không có ý kiến gì, “Tùy ý anh thôi, em sao cũng được.”

Trên đường đi cô đã nghĩ ra sẽ nấu món nào rồi.

Chắc là chị dâu đã chán mấy món ăn phương Bắc rồi, bằng không thì nấu mấy món Quảng vậy, cô cũng không biết nhiều lắm.

Gà hấp muối với canh hầm nhất định không thể thiếu được, xá xíu, bánh cuốn với sủi cảo nhân tôm, mấy món này chắc là đủ rồi.

Mua đồ ăn xong, Diêu Tuyết chủ động đề nghị:

“Chỗ chị lớn hơn, trong bếp có bếp gas cũng tiện hơn nữa, trong nhà anh trai em chắc không có đủ gia vị đâu.”

Thế là đi chợ xong, mọi người lại vòng sang nhà Diêu Tuyết.

Lần đầu tiên Tống Thời Hạ tới đây, xe hơi dừng lại trước cổng một tòa nhà kiểu tây.

 

“Nhà này chị mới mua sau tết, sau này sẽ ở lại đây, hoan nghênh mọi người thường xuyên đến chơi.”

Từ sau khi nói thẳng với ba, Diêu Tuyết đã nhờ người quen làm giấy tờ tạm trú để mua nhà, sau này không cần ở khách sạn quốc doanh xập xệ nữa.

Tống Thời Hạ khen ngợi: “Căn nhà này đẹp quá, gu thẩm mỹ của chủ nhân trước đó không tệ chút nào.”

“Căn nhà này là do người nước ngoài để lại, chị cũng chọn lâu lắm mới được đó, điểm duy nhất không được hoàn mỹ là hơi nhỏ.”

Thật ra căn nhà này đã rất lớn rồi, nhưng nếu nhà chị dâu ở là biệt thự thì căn nhà này đúng là hơi nhỏ.

Đu tới cửa, Diêu Tuyết móc chìa khóa ra.

“Có thể trong nhà hơi bừa bộn, chị ở một mình, nghe nói bên này không thịnh hành thuê người giúp việc nên chị không thuê ai.”

Tống Thu Sinh thuần thục lấy dép lê trong tủ ra.

“Lần nào không phải anh dọn dẹp cho em, cần gì tìm người giúp việc nữa.”

Diêu Tuyết tức giận nói: “Em đâu thể sai sử anh như người giúp việc được chứ.”

Tống Thời Hạ lặng lẽ đi ở sau phía sau một bước, mắc công phải chứng kiến người ta khoe tình cảm.

Diêu Tuyết thay một bộ đồ thoải mái hơn, đi vào bếp hỏi có cần giúp gì hay không, Tống Thời Hạ hỏi xem gia vị để ở đâu, sau đó nói là không cần giúp.

“Hai người thì chộn rộn lắm, một mình em là đủ rồi.”

DTV

“Em cần giúp gì thì cứ gọi chị nhé, chị ra phòng khách xem hồ sơ một lát.”

Hồ sơ giấy tờ chất đống trên bàn trà, Tống Thu Sinh nhặt lên nhìn thoáng qua.

“Không phải anh vừa dọn cho em à, sao lại ném khắp nơi thế này?”

Diêu Tuyết đáp rất hiển nhiên: “Lúc tìm không thấy nên em xổ hết ra để tìm cho dễ.”

 
Bình Luận (0)
Comment