Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 465

Quý Duy Thanh đang viết gì đó trên chiếc bàn nhỏ.

Anh đưa mắt nhìn người đến người đi ngoài cửa xe: “Đây là lần đầu tiên tôi đi giường nằm.”

Tô Ái Dân thò đầu ra: “Cậu nói xem có phải hưởng ké từ cậu không?”

Vẻ mặt Quý Duy Thanh hoang mang: “Sao anh lại nói vậy?”

Tô Ái Dân bỏ sách xuống, nhoài ra mép giường.

“Cậu xem, lần này trà cậu mang đi đều bị các tiền bối xin hết, không phải bọn họ nể mặt trà của cậu nên mới cho chúng ta đi giường nằm đấy chứ?”

Thật ra, với thân phận của họ cũng có thể mua vé giường nằm, nhưng đi đường đều có quân nhân hộ tống, ngồi ghế nào trở về cũng do cấp trên quyết định.

Quý Duy Thanh vốn định nói không thể nào, nhưng anh nghĩ lại mình chỉ uống được nửa hộp trà, số còn lại đều chia cho các tiền bối thì lập tức do dự.

“Cậu thấy không, đến cậu cũng không dám chắc. Trà của đồng chí Tống rất ngon, cậu xem khi nào mang giúp tôi một ít được không, tôi chi tiền mua!”

Quý Duy Thanh không lập tức đồng ý: “Tôi cũng không biết còn không nữa.”

DTV

Tô Ái Dân thản nhiên nói: “Không sao, cậu cứ hỏi hộ tôi là được, có thì chừa lại một ít cho tôi, không có cũng không sao.”

“Vâng.”

Hàng lang vang lên giọng nói của tiếp viên, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người.

“Đồng chí, hai bác đi nhầm rồi, hai người mua vé đứng, không phải ở khoang xe này.”

“Vé này xem thế nào? Chúng tôi không biết chữ, người ta nói là khoang này nên chúng tôi thấy cửa mở là vào.”

“Hai bác đi lên phía trước rồi đi năm khoang nữa.”

“Cảm ơn đồng chí, chúng tôi chưa đến thủ đô bao giờ, cũng là lần đầu tiên ngồi xe lửa nên mới thế.”

 

“Không sao ạ, để tôi đưa hai bác qua đó.”

Tô Ái Dân định trêu chọc mấy câu, nhưng không ngờ Quý Duy Thanh ở tầng dưới lại đứng lên mang giày chạy ra ngoài.

Quý Duy Thanh mở cửa đi ra, đúng lúc thấy đôi vợ chồng xách túi lớn túi nhỏ, trên lưng còn đeo ba lô.

“Mẹ?”

Ông ba Tống đang đi ở đằng trước, cũng không ý thức được đằng sau có người gọi mình.

Quý Duy Thanh bước nhanh về phía trước, cuối cùng đến phía sau hai người ở trong đám đông.

“Ba, mẹ, hai người muốn đến thủ đô sao?”

Bà Tống hoàn toàn không ngờ sẽ gặp con rể ở trên tàu.

“Tiểu Quý? Sao còn lại ở trên tàu?”

Trên xe có người ra người vào, lúc này họ dừng lại đã cản đường người khác, Quý Duy Thanh chủ động xách hành lý trên tay bà Tống.

“Đúng lúc hôm nay con vừa đi công tác về nhà, vừa rồi con ở trong xe, nghe thấy giọng nói quen tai nên ra nhìn thử.”

Bà Tống vội vàng muốn lấy túi hành lý về.

“Con xách túi này làm gì! Không nặng đâu, để mẹ cầm là được.”

Con rể là người có thể diện, nếu bị đồng nghiệp thấy đứng cùng bọn họ thì sẽ rất mất mặt.

Quý Duy Thanh không buông tay ra: “Đến khoang tàu của con đi, khoang tàu còn hai giường trống nữa.”

Bà Tống muốn từ chối nhưng hành khách phía sau bắt đầu làm ầm ĩ.

“Mấy người có đi hay không, đợi mấy người nửa ngày rồi đấy!”

Ông Tống vội vàng nhận lỗi, Quý Duy Thanh đưa hai vợ chồng đến khoang tàu của mình.

 
Bình Luận (0)
Comment