Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 466

Tô Ái Dân nhổm dậy hỏi: “Đây là?”

“Đây là ba mẹ vợ của tôi, tôi đi đổi vé giường nằm giúp họ.”

Tô Ái Dân vội vàng xuống dưới mang giày vào

“Cậu đi đi, để tôi tiếp đón bọn họ cho.”

Bà Tống vội vàng khuyên bảo:

“Tiểu Quý à, không cần phiền phức vậy đâu, ngồi tàu hỏa có bốn tiếng, không cần mua giường nằm đâu.”

Tô Ái Dân mỉm cười rót nước cho họ: “Cô chú, giáo sư Quý đang báo hiếu cho hai người, cô chú đừng cản cậu ta làm gì.”

Bà Tống nhìn chồng, ngay cả ghế cứng mà bọn họ còn thấy đắt, giường nằm phải tốn bao nhiêu tiền chứ.

Ông bà Tống đứng luống cuống chân tay, ngại ngùng ngồi xuống giường.

“Mời cô chú ngồi ạ, giường đối diện không có ai, đồng chí Quý cũng mua thêm vé cho hai cô chú rồi, đây là chỗ ngồi của hai người rồi.”

DTV

Tô Ái Dân giúp họ cất hành lý xuống gầm giường và gầm bàn.

Anh ta rất tò mò, duyên phận đúng là điều tuyệt vời khó tả, thế mà giáo sư Quý lại gặp được ba mẹ vợ trên tàu hỏa!

Dường như đây là lần đầu tiên hai ông bà vào thành phố, đúng là rất trùng hợp!

Quý Duy Thanh cầm giấy chứng nhận tìm nhân viên đổi lại vé.

“Ba mẹ, vé tàu đã mua xong rồi, ba mẹ cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đây đi ạ.”

Bà Tống vội vàng nói cảm ơn.

 

“Làm phiền con quá, mẹ với ba con nghĩ ngồi xe bốn tiếng một lát là xong nên không muốn mua giường nằm.”

Hai vợ chồng luôn tiết kiệm, ở nhà đều tiếc, không nỡ tiêu tiền.

Huống chi chỉ ngồi có bốn tiếng nên không cần phải mua vé giường nằm làm gì.

Nếu biết trước sẽ gặp con rể với đồng nghiệp của anh, dù thế nào bọn họ cũng phải mua vé nằm để không làm cho người ta khinh thường nhà mẹ đẻ của con gái mình.

Nước Tô Ái Dân vừa rót không ấm nên anh ta lại ra ngoài lấy nước ấm về.

“Cô chú uống nước đi ạ, cháu là đồng nghiệp giáo sư Quý.”

Bà Tống đang cầm cốc rồi nói tiếng cảm ơn, từ trước đến nay tính cách của ông Tống rất khô khan, nói cảm ơn xong thì không nói thêm gfi nữa.

Qua một lúc lâu, ông mới nói một câu: “Con đi công tác bao lâu? Nghe nói năm sau con cũng phải đi công tác à?”

Quý Duy Thanh thành thật trả lời, “Hai tháng ạ.”

Tô Ái Dân bổ sung thêm: “Một năm chúng cháu đi hai ba lần, xong việc rồi sẽ ổn thôi ạ.”

Ông Tống gật đầu: “Vậy cũng được, hồi tết thấy mặt con còn có tí thịt, bây giờ đã gầy đi rồi.”

Tô Ái Dân hâm mộ không thôi, anh ta còn tưởng rằng ba mẹ vợ của giáo sư Quý nghĩ anh đi công tác dài ngày không thể chăm sóc gia đình, không ngờ lại quan tâm anh đến vậy.

Anh ta không biết, bởi vì anh trai Tống Thời Hạ đang làm ăn ở thủ đô nên ý nghĩ của ông bà Tống rất đơn giản.

Quý Duy Thanh đi công tác là việc lớn, hai anh em Tống Thu Sinh với Tống Thời Hạ có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Vả lại để ý thì có ích gì, cũng không thể không cho Tiểu Quý đi làm được, một mình con gái ở nhà cũng vẫn vui vẻ như thường còn gì.

Suốt dọc đường, Quý Duy Thanh đi theo làm tùy tùng chăm sóc cho ba mẹ vợ rất chu đáo, còn gọi hai phần cơm trên tàu lửa.

 
Bình Luận (0)
Comment