Hàn Dung cầm hoa quả đi ra, phát hiện mọi người đều đang ở sân sau.
“Ôi, bà sui sao lại mang nhiều gà vịt đến thế? Tôi có lộc ăn rồi, thịt ông bà cho hồi tết tôi vẫn chưa ăn hết đây này.”
Bà Tống cười nói: “Nếu chị thích thì đợi chúng tôi về nhà sẽ gửi thêm cho chị.”
“Tôi cầu còn không được nữa là, bà không biết gà vịt nhà bà ngon thế nào đâu, nhất là hầm canh, bổ dưỡng khỏi bàn.
Tôi quen một người đang mang thai, không thích ăn thịt cá gì, nhưng lại thích ăn canh hầm bằng gà nhà bà lắm.”
Bà Tống cảm thấy sui gia nói hơi quá, cũng thấy ngượng ngùng khi bà sui khen mình như vậy.
Tống Thời Hạ ở bên cạnh cũng nói thêm vào.
“Thật đấy ạ, chị gái hàng xóm cạnh nhà con ngửi thấy mùi thịt đã buồn nôn, nhưng gà vịt nhà mình nuôi cực kỳ ngon, chị ấy ăn canh gà vịt nhà mình thì không làm sao cả.”
Lúc đầu Tống Thời Hạ cũng không tin, trước kia khách hàng của cô không có ai mang thai, cô tưởng là bí thư Trương muốn mua gà của cô.
Sau đó cô nghe thím Phùng nói mũi Hồ Du rất thính.
Canh gà vịt mua bên ngoài, còn chưa ăn cô ấy đã nhào tới trước bồn rửa nôn mửa rồi, nhưng lại ăn được canh nấu bằng gà vịt do nhà cô nuôi.
“Cô gái kia tội thế, gà vịt nhà mình dư, cứ chia cho cô ấy vài con đi.”
Mặc dù không nỡ, nhưng có vẻ như người kia khá thân với nhà sui gia.
Hàn Dung mỉm cười từ chối:
“Đây là tấm lòng của ông bà sui, phải để lại cho Tiểu Tống bồi bổ chứ. Tiểu Tống cũng nuôi mấy con, gần đây cũng không có thời gian chăm sóc.”
Tống Thời Hạ không có ý kiến gì.
“Mớ gà vịt này mình để ở nhà ăn đi, con có nuôi mấy con ở nhà, nhưng không rảnh chăm chúng, nếu họ muốn mua thì cứ bảo sang nhà con bắt là được.”
Bí thư Trương trả tiền rất sòng phẳng, mỗi lần đều trả cao hơn giá thị trường, cô cũng không sợ bị thiệt thòi.
Bà Tống nghĩ thầm rằng người thành phố đúng là hào phóng thật, thảo nào con gái lại đổi tính, thì ra bên cạnh cô có nhiều người tốt như thế.
Tống Thời Hạ treo quần áo lên cho Quý Duy Thanh: “Lần này về, các anh được ở lại bao lâu?”
Quý Duy Thanh trầm ngâm một lát lâu:
“Không có thông báo gì cả, chắc là có thể ở lại với mấy mẹ con em tới khi khai giảng.”
Anh có thể về nhà, Tống Thời Hạ rất vui vẻ.
Rốt cuộc cũng có người đi mua bữa sáng cho cô rồi, tính ra anh đã đi công tác gần ba tháng trời rồi còn đâu.
Tống Thời Hạ khoe khoang với anh:
“Thành tích của Yên Nhiên tăng nhiều lắm đây, lần thi liên trường này em ấy được vào top 100, nhích thêm 10 hạng nữa là vào top 50 luôn đấy. Hơn nữa đề thi lần này còn khó hơn lần trước nhiều.”
Quý Duy Thanh vươn tay vỗ nhẹ lên bờ vai cô: “Em vất vả rồi.”
Tống Thời Hạ kéo tay anh, áp lên má mình: “Em không vất vả, dạy em ấy học cũng là giúp em củng cố kiến thức mà.”
DTV
“Em nói cho anh biết, thím Phùng học nhanh lắm, nếu thím ấy chịu đi học thì nhất định có thể đậu vào đại học sư phạm cho mà xem.
Trình độ của thím ấy hiện tại ít nhất cũng được trung cấp tháng chín này ghi danh học bổ tục, thi chính quy thì xem như sẽ lấy được bằng cao đẳng rồi.”