Tống Thời Hạ kể cho anh nghe những chuyện vụn vặt hàng ngày, giống như nói mãi cũng không hết chuyện.
Lúc trước một mình ở nhà trông con không thấy nhớ nhung gì, chỉ thỉnh thoảng nghĩ xem không biết anh có khỏe mạnh hay không.
Bây giờ anh về nhà, cô mới phát hiện thì ra bao nhiêu nhung nhớ đều bị mình lặng lẽ giấu ở tận đáy lòng.
Quý Duy Thanh im lặng lắng nghe, trong ánh mắt chỉ có bóng dáng của cô mà thôi.
“Đúng rồi, em còn bù lại số tiền trong sổ tiết kiệm rồi đấy, tiền của em nằm ở trong tay anh trai nên không động tới được.
Sổ tiết kiệm của anh chính là nguồn tiền chính trong nhà, thiếu một xu em cũng thấy lo lắng thế nào ấy.”
Tống Thời Hạ đặc biệt bổ sung nửa câu sau, để anh cảm thấy không phải cô tính toán chi ly rạch ròi với anh, mà là xem tiền của anh thành tiền cứu cánh những lúc cần kíp.
Quý Duy Thanh im lặng nửa ngày mới móc một phong bì ra từ trong túi hành lý.
“Đây là phụ cấp đi công tác và tiền rượu thuốc mà các tiền bối cho đấy.”
Phong bì dày cộp, mắt thường cũng có thể thấy được trong đó có rất nhiều tiền.
Dù toàn là tờ 10 đồng thì ít nhất cũng phải có bốn năm trăm tờ.
Cô không thể tin nổi: “Nhiều như thế ư?”
“Phụ cấp đi công tác chiếm số nhiều, rượu thuốc thì tính theo giá rượu thuốc trên thị trường, các tiền bối cứ nhất quyết muốn trả tiền.”
Tống Thời Hạ cũng không định lấy tiền của các tiền bối.
Họ đều là rường cột nước nhà, bọn họ thích rượu thuốc và trà của cô như thế khiến cô vừa mừng vừa lo.
Bất kỳ một vị tiền bối nào trong số đó đi ra ngoài cũng là nhân vật quan trọng có tầm ảnh hưởng cực lớn.
Thậm chí có người phải chờ tới khi về hưu mới có thể công bố danh tính, có thể thấy bọn họ quan trọng tới cỡ nào.
Sở dĩ Tống Thời Hạ biết rõ ràng như vậy là vì cô tình cờ biết được nơi Quý Duy Thanh đi công tác.
Nơi kia là địa điểm nghiên cứu, phát triển ra tên lửa sớm nhất, còn hiện tại đang nghiên cứu cái gì thì cô cũng không biết.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc cô đoán được thân phận của các tiền bối, nên cô tình nguyện tặng không rượu thuốc và trà cho các tiền bối tẩm bổ.
“Anh nhớ tên của các tiền bối lại nhé, lỡ như sau này họ còn cần tiếp thì em sẽ gửi thêm một ít qua.”
Quý Duy Thanh đang do dự xem nên mở miệng như thế nào thì Tống Thời Hạ cũng ngầm hiểu mà nói:
“Anh viết họ ra là được rồi, họ Vương thì anh cứ viết là thầy Vương, tự bản thân anh nhớ kỹ người đó là ai là được.”
Tống Thời Hạ tiếp tục giải thích:
“Anh đừng có nhìn em như thế, em biết công việc của các anh phải giữ bảo mật, không thể để lộ danh tính, vừa rồi em nói lỡ miệng mà thôi.”
DTV
Ánh mắt của Quý Duy Thanh dịu dàng như hồ nước, trong mắt là vẻ dịu dàng khó mà nhận ra, “Anh thay các thầy cảm ơn em nhé.”
Tống Thời Hạ nhướng mày với anh:
“Không cần cảm ơn em đâu, em chuẩn bị biến rượu thuốc với trà thành nghề tay trái, bán cho các tiền bối cũng tương đương với giúp em mở ra nguồn tiêu thụ mới mà.”