Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 472

Các tiền bối không muốn chiếm của hời, vậy thì cô sẽ bán rẻ cho họ.

Mong là có thể khiến các “ngôi sao” ra sức cống hiến cho quốc gia này được khỏe mạnh.

Quý Duy Thanh không cảm thấy bất ngờ, cũng không ngăn cản dự định kiếm tiền của cô, “Em nghĩ kỹ chưa, có thể sẽ mệt lắm đấy.”

Tống Thời Hạ trịnh trọng gật đầu:

“Nghề tay trái cũng không cần dùng nhiều tâm huyết, dù sao trước đó cũng là em rảnh rỗi nên mày mò ra cho vui thôi, một mình em làm cũng chẳng được bao nhiêu, rất thích hợp để làm nghề tay trái.”

Về phần bán như thế nào, chị Diêu Tuyết còn tích cực hơn cả bản thân cô, chỉ mong cô có thể thi đại học xong ngay và luôn để còn đi kiếm tiền nữa.

Nghe nói giới thương nhân ở thành phố G ai cũng tranh nhau tìm mua rượu của cô ngâm.

Không biết ai đồn, nói là rượu thuốc kia bổ lắm, có thể khiến đàn ông lấy lại phong độ.

Thậm chí có một vị phú thương bị liệt dương vô sinh, uống vào xong lại có thể ấy ấy, khiến người ta mang thai.

Nếu như chỉ có một người khen thì không có sức thuyết phục, nhưng khi mỗi vị khách từng uống rượu thuốc đều khỏe như vâm thì chứng tỏ đây đúng là thứ tốt, là của quý rồi.

Thế là các phú thương này lại đẩy giá rượu thuốc lên cao.

Ông Diêu vốn giữ khá nhiều rượu, định chờ đẩy giá lên cao rồi mới bán ra.

 

Không ngờ còn chưa kịp đẩy giá thì giá rượu đã ngày một cao hơn, khiến ông cũng không dám bán vội.

 

Mấy ông bạn già biết ông có rượu thuốc thì ngày nào cũng mặt dày tới van nài xin mua, giá cả từ tám đồng một chai tăng lên đến 80 đồng.

Thậm chí có người còn trả luôn 200 đồng, thứ mà người giàu thừa mứa nhất chính là tiền đấy.

Lần đầu thử rượu với bánh trà xong, ông Diêu cũng biết đây là thứ tốt rồi, ai mà ngờ với mỗi người lại có một công dụng chữa bệnh khác nhau như thế.

Ông thầm cảm khái, Trung y đúng là bác đại tinh thâm mà, nhìn cũng biết rượu thuốc này được ngâm theo cách cổ rồi.

Ông mua may bán đắt, Diêu Tuyết và Tống Thời Hạ sẽ được nhiều tiền hơn.

Lúc trước ông Diêu đi bàn chuyện làm ăn với lãnh đạo địa phương còn phải cười nói rót trà bưng rượu cho người ta.

Bây giờ nghe tin ông có rượu, thế là cả đống người lập tức xách quà tới hỏi thăm, địa vị thay đổi 180 độ.

Đây đều là chuyện ông Diêu gửi thư tới kể lại, Diêu Tuyết cũng kể hết cho Tống Thời Hạ nghe.

Tống Thời Hạ bổ sung:

“Xe ô tô đồ chơi của bọn nhỏ là ba của chị Diêu Tuyết tặng, xem như cảm ơn đấy, anh yên tâm đi, cái này không phải mình nhận quà hối lộ đâu.”

Quý Duy Thanh cũng không hề nghĩ tới phương diện kia.

“Đây là chuyện làm ăn của em, không liên quan gì tới công việc của anh nên không thể xem là nhận quà hối lộ được, anh chỉ sợ em bị người ta bắt chẹt thôi.”

Tống Thời Hạ hiểu nỗi lo của anh, cô bèn mỉm cười nói: “Em không hợp tác với người ngoài mà là anh trai với chị Diêu Tuyết.”

“Em biết mình đang làm gì là được, nếu gặp khó khăn thì cứ nói với ba, mặc dù ba đã về hưu rồi, nhưng vẫn có tiếng nói lắm.”

 
Bình Luận (0)
Comment